Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại

Chương 27: ÔNG CÓ THỰC SỰ YÊU CON GÁI MÌNH?



Minh Nguyệt nắm cổ tay cha Minh khẽ lên tiếng: "Cha à, con không sao đâu..."

"Con đừng nói nữa. Minh Nguyệt, đi theo cha trở về"

"Khoang đã"

Lăng Trạch giơ tay chắn ngang đường đi của cha con Minh Nguyệt: "Bác trai à, con có thể..."

"Lăng tổng, giữa chúng ta có gì phải nói sao?"

Cha Minh tỏ vẻ chán ghét: "Mong sau này Lăng tổng đừng đến tìm con gái tôi nữa. Minh Nguyệt không xứng với người như cậu đâu"

"Vậy tại sao bác trai con sắp xếp em ấy đến bên cạnh con làm gì?"

Lăng Trạch thở dài: "Bác thừa biết con đối với em ấy thế nào... nên bác muốn lợi dụng từ phía con sao?"

"Cậu đừng có vu cáo cho tôi như vậy. Tôi nào có để Minh Nguyệt lợi dụng cậu, tôi chỉ là muốn dùng cậu đe dọa

Lăng gia một chút thôi". Cha Minh đút một tay vào túi quần, một tay khác kéo cô che sau lưng.

"Chẳng phải cậu cũng được lợi hay sao? Nói tôi lợi dụng cậu, có phải quá lời rồi hay không?"

Nói xong, ông quay sang thư ký ra lệnh: "Đưa chủ tịch về nhà trước đi"



Lăng Trạch nhìn Minh Nguyệt rời đi mà không thế làm gì, sau đó lại quay sang cha Minh, khó hiếu nói: "Việc gì phải đưa em ấy vào nguy hiểm như vậy? Muốn đàn áp đám người Lăng gia, chẳng phải bác nói một tiếng con liền làm sao?"

"Vậy thì cậu không biết rồi, chẳng phải tôi muốn đe dọa, mà còn muốn lấy mạng họ"

Lăng Trạch cắn môi, không hiểu: "Tại sao phải làm như vậy? Không lẽ chỉ vì chuyện của cô họ thôi sao?"

Nhắc đến mẹ của Minh Nguyệt, cha Minh dường như phát điên mà lao đến nắm cổ áo của anh. Hai mắt ông mở to đầy tia máu đỏ: "Mạng của cô ấy không phải mạng sao? Bọn họ đều đáng chết, Lăng gia các người đều đáng chết như nhau"

Nói xong, ông đấm một cú trời giáng vào mặt của Lăng Trạch, anh không tránh cũng chẳng buồn đỡ mà ngã xuống đất theo quáng tính.

Cha Minh chỉ tay thẳng mặt anh cười khẩy: "Cậu tốt nhất nên tránh xa chuyện này ra, cũng tránh xa Minh Nguyệt ra một chút. Dù cậu có là ai, tôi cũng không ngại ra tay đâu"

Lúc cha Minh sắp bước ra khỏi cửa, Lăng Trạch mới từ từ đúng dậy. Anh lên tiếng: "Ông có thực sự yêu con gái mình không?

Cha Minh liếc nhìn anh, không trả lời mà tiếp tục rời đi. Ông có yêu Minh Nguyệt không à? Tất nhiên là có chứ, nó là kết tinh tình yêu của ông và vợ. Sao ông có thể không thương con gái mình chứ?

Nhưng mà, đám người kia rất đáng chết

(….]

"Cha về rồi ạ?"

Nhìn thấy cha Minh từ cửa bước vào, Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế liền đứng dậy chạy đến: "Lăng Trạch, anh ấy..."



"Minh Nguyệt, chẳng phải cha đã dặn con là không nên động lòng với người Lăng gia sao?"

Minh Nguyệt cúi mặt: "Con không có"

"Sớm biết chuyện như vậy. Ta nên suy nghĩ thấu đáu hơn một chút. Đáng lẽ nên cho một người khác tiếp cận

Lăng Trạch"

Cha Minh nhìn cô lại thở dài: "Nếu sau này cha có xảy ra chuyện gì. Con phải ngay lập tức rời khỏi nơi này có hiểu không?"

Nghe những lời này của cha, cô khó hiểu mà nhíu mày: "Cha, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Minh Nguyệt, con phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình có hiểu chưa?"

Nước mắt của cô bắt đầu tuôn xuống: "Cha, sắp xảy ra chuyện gì phải không?"

Cha Minh không lên tiếng, chỉ thở dài ngồi xuống sô pha: "Con đừng khóc. Mau lên phòng nghỉ ngơi đi"

Nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của cha, Minh Nguyệt thừa biết dù cô có hỏi, cha cũng sẽ không trả lời đáp án mà cô muốn.

Ngồi trên giường trong phòng, Minh Nguyệt cố nhớ lại kí ước lúc nhỏ. Hình như cô đã từng gặp Lăng Trạch.

Sắp tới giai đoạn hỗn loạn rồi