Ban đêm của Paris như một thành phố không ngủ, ngoài đường xe chạy tập nập. Ngồi trên ghế phụ, Minh Nguyệt háo hức quay sang Lăng Trạch: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Lăng Trạch thấy cô vui vẻ, chân mày cũng dãn ra: "Đưa em đến một bữa tiệc"
"Bữa tiệc?". Cô ngạc nhiên, rồi nhìn lại bản thân ăn mặc tùy ý: "Nhưng mà..."
"Không sao, chỉ có mấy người bạn của anh thôi"
"Cũng đâu thể ăn mặc như thế này chứ?"
Anh nhướng mày nhìn sang cô: "Em là của anh, em mặc đẹp cho anh xem là được rồi. Quan tâm gì đến ánh mắt bọn họ chứ? Em chừa thời gian quan tâm anh đi"
Minh Nguyệt đỏ mặt, đánh yêu vào tay của anh: "Anh đúng thật là"
"Minh Nguyệt"
"Sao thế?"
Không thấy ánh mắt cô nhìn mình, Lăng Trạch có chút bực bội: "Em không thể nhìn anh một chút sao?"
"Được rồi, có chuyện gì?". Cô miễn cưỡng quay sang người đàn ông đang lái xe. Trong đầu thầm nghĩ, sao Lăng Trạch này có chút ấu trĩ nhi?
"Em sẽ không ngại anh dẫn em đi chứ?"
Minh Nguyệt khó hiểu: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Lăng Trạch mím môi, gãi gãi đầu nói: "Anh thấy bạn gái của bọn họ rất ngại đi gặp mặt"
Còn không phải sợ gặp mặt diêm la vương Lăng Trạch anh sao? Anh trai à, anh không thấy danh tiếng của mình trong giới tệ lắm sao?
"Em giống bọn họ sao?"
Anh lại suy ngẫm: "Không giống"
(...]
Bọn họ vừa bước xuống xe đã nghe thấy đám người kia bắt đầu ồn ào.
"Lăng Trạch đem bạn gái đến thật kìa"
"Chậc, người như hắn ta cũng có được bạn gái sao?"
"Em gái nhỏ không bị Lăng Trạch bắt nạt đấy chứ?"
Minh Nguyệt quan sát những người ở trong phòng khách, có năm người đàn ông và hai người phụ nữ. Thoạt nhìn thì tuối của bọn họ cũng tầm cỡ Lăng Trạch.
Một người phụ nữ trong đó nhìn cô mỉm cười, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh cô lên tiếng: "Lăng Trạch, cậu không giới thiệu một chút sao?"
Bạn gái của anh? Khoan đã, em đồng ý làm bạn gái của anh khi nào chứ?
Minh Nguyệt ngẩn đầu liền chạm phải ánh mắt thâm tình của người kia, hai má cô bắt đầu đỏ lên. Thôi được rồi, em đồng ý được chưa?
"Ô"
Người tên Lãnh Hàn nhảy đổng lên: "Được đó Lăng Trạch, tính kết hôn trước ông đây luôn sao?"
"Lăng thiếu không tính thì thôi, một khi đã tính là phải chọn ngay một em bé như vậy sao? Bé à, em thành niên chưa?"
Nghe lời người kia, Lăng Trạch liền ném cho hắn ánh mắt muốn giết người: "Cẫn thận cái miệng của cậu. Gọi ai là bé hả?"
Người kia bĩu môi kinh thường: "Được rồi, bé chỉ được để cậu gọi chứ gì?"
Bé hả? Hình như Lăng Trạch chưa từng gọi cô như vậy.
"Minh Nguyệt, chúng ta ngồi xuống. Mặc kệ bọn họ"
Anh kéo cô ngồi xuống sô pha, còn mình ngồi trên tay vịn bên cạnh. Minh Nguyệt hơi dựa vào người anh: "Còn ai chưa đến sao?"
Lương Dực ngồi gần nghe cô hỏi Lăng Trạch liền lên tiếng: "Các em là người đến cuối cùng đó em gái. Ai dám để cho Lăng thiếu gia đợi chứ?"
"Vậy mọi người đợi có lâu không?"
"Chậc, nhìn em gái người ta ngoan ngoãn như vậy sao có thể ở chung với người không biết điều như Lăng Trạch chứ nhỉ?"
"Em gái, nếu Lăng Trạch có bắt nạt em thì cứ nói với chị. Chị dẫn em đi trốn"
Lăng Trạch kéo cô ôm vào lòng, liếc mắt cảnh cáo: "Tố Khả, cậu có thôi đi không hả? Muốn dẫn người của ông đây đi trốn à. Không sợ tôi đánh chồng cậu sao?"
"Cậu tưởng chồng tôi không có tay chân à mà không dám đánh lại cậu?"