“Cố tổng anh cũng đi tản bộ sao? Tôi thấy buổi tối hôm nay thời tiết khá đẹp đấy! Mặc dù có sấm, nhưng không thể nào trùng hợp tới mức đánh trúng anh được đâu nhỉ?”
Cô khóc không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể nặn ra một nụ cười ngượng ngạo mà chào đón hắn.
Thấy thế đôi mắt lãnh đạm của Cố Tư Thành nổi lên ý cười, lại lưu manh nhìn cô đáp:
“Cô yên tâm, sấm chớp có đánh cũng không đánh cả đôi.”
Mẹ kiếp! Cái miệng lưỡi yêu nghiệt này, cô thật sự muốn dùng keo mà dính chặt nó lại.
Cô một tay cố gỡ tay Cố Tư Thành ra, thấp giọng nài nỉ: “Cố tổng bình tĩnh, có gì cứ buông tay rồi chúng ta nói chuyện, anh nắm chặt thế này thật sự rất đau…”
“Buông tay, cô lại chạy mất thì thế nào?” Hắn nhướng mày, lực ở bàn tay cũng nới lỏng ra.
“Tôi việc gì mà phải chạy? Cố tổng cũng đâu phải kẻ cướp tiền cướp sắc, biến thái, lưu manh, hay là sát nhân bệnh hoạn đâu.”
Dứt lời, cô bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, giống như thanh kiếm muốn xuyên thủng nội tạng cô vậy.
“Tôi không tin cô.”
“Tôi thề! Tôi mà chạy là chó!” Cô giơ tay còn lại lên, nghiêm túc nói.
Hắn cúi thấp đầu, ghé sát vào vành tai cô, lần này hơi thở nam tính mang theo dụ tình:
“Hứa Hàn Chi, sao càng ngày tôi lại càng thấy có hứng thú với cô nhỉ!”
Cảm giác như có luồng điện cao thế chạy qua khiến cơ thể cô bất động, sau đó sắc mặt cô tái đi, cô lập tức nghiêng đầu né tránh, nửa người trên theo đó cũng vẹo hẳn sang bên.
“Cố tổng nói đùa rồi! Tôi thì có gì đặc biệt để anh phát sinh hứng thú đâu, có khi do lâu ngày không có người theo đuổi nên Cố tổng sinh ra nhàm chán đấy!”
Hắn nhíu mày khó chịu, vài giây sau liền đột ngột buông tay cô ra, khiến cô thiếu chút nữa thì ngã xuống đường.
“Được rồi! Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu, cô và Đại Bảo có mối quan hệ như thế nào? Tại sao hôm nay cô lại liều chết cứu hắn?”
Cô thở gấp vài hơi, hai chân tự động lùi về sau, cách hắn một khoảng.
“Là bạn bè, bạn bè đương nhiên thấy chết phải cứu.”
Hắn lại chủ động bước lên, ánh mắt nhìn cô có bao nhiêu là toan tính.
“Vậy cô biết Đại Bảo là nhân viên tài chính của Cố thị chứ?”
“Tôi… tôi biết!” Cô hơi ấp úng, nhưng vẫn cương quyết gật đầu.
“Tiếp theo là chuyện của Logan. Đại Bảo thì tôi có thể hiểu, nhưng làm sao cô lại quen biết với Logan, tôi nhớ rõ mình chưa từng nói với cô bất kỳ lời nào về anh ta, cả việc anh ta sắp mở công ty nữa?”
Qua rất lâu cô mới có phản ứng, trên lưng đã rịn ra một tầng mồ hôi, chảy dọc sống lưng. Cô nhìn trực diện Cố Tư Thành, ánh mắt sáng quật cường đầy tự tin:
“Cố Tư Thành anh xem thường tôi quá rồi! Tôi thế nào cũng là đại tiểu thư Hứa gia, tôi cũng có những mối quan hệ và tầm hiểu biết của mình, hay anh nghĩ rằng tôi vẫn chỉ là cô vợ vô tri không biết gì của anh?”
Cố Tư Thành không nghĩ đến cô lại phản ứng mạnh như vậy, nên nhất thời có chút ngây ngốc, mãi sau mới thấp giọng nói:
“Logan là một kẻ quỷ quyệt, gian xảo, cô tốt hơn hết nên tránh xa hắn ta.”
“Cảm ơn Cố tổng đã nhắc nhở, đúng là trước kia tôi không có mắt nhìn người nên đã tự rước họa vào thân, nhưng bây giờ thì khác, cần tránh xa ai tôi tự khắc rõ.”
Cô nhếch miệng, đáy mắt phảng phất chút đau lòng cùng mạnh mẽ, vừa khiến người ta thương cảm muốn nâng niu, lại vừa khiến người ta không thể xem thường.
Hắn cười nhạt một tiếng.
“Sao lời này của cô, tôi có cảm giác như cô đang cực kỳ hối hận về việc kết hôn với tôi nhỉ? Hay là vì không có được nên mới sinh lòng căm hận?”
Cô chỉ có bất lực hơn chứ không kém.
“Cố tổng đề cao mình rồi!”
“Tôi không tin cô lại thay đổi nhanh như vậy, hay là cô muốn làm phép với thử tôi?”
Dứt lời Cố Tư Thành đột ngột áp tới, ghé sát gương mặt nam tính của mình gần tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hàn Chi nhất thời bị dọa cho kinh sợ, toan định bỏ chạy thì Cố Tư Thành bất ngờ nắm lấy tay cô xoay người một cái, ép chặt cô trong lồng ngực mình.
Ai ngờ cô lại hành động vô cùng linh hoạt, thuận thế há mồm, hung hăng cắn hắn một cái.
Đau tới mức hắn phải kêu lên.
Răng của cô còn sắc hơn của chó nữa.
Hắn lập tức buông cô ra, liền thấy trên tay xuất hiện mấy dấu răng hằn sâu vào ra thịt.
“Hứa Hàn Chi cô là chó hả?”
Cô vẫn không chịu thất thế, tìm khắp nơi xem có gì đó dùng được không, đột ngột nhìn thấy một cục gạch để xây nhà, cô liền chạy tới cầm lấy.
“Hứa Hàn Chi tôi còn chưa làm gì cô!”
Cô cầm gạch chĩa thẳng về phía hắn.
“Đợi đến lúc làm được gì thì cũng không còn gì. Tốt hơn hết tôi và Cố tổng cứ giữ khoảng cách, tránh người ta đàm tiếu không hay.”
“Cô mà cũng sợ đàm tiếu sao?” Hắn cười một cách châm biếm.
“Đương nhiên rồi! Tôi bây giờ đã là phụ nữ độc thân, dan dan díu díu với Cố tổng ở ngoài đường, há chẳng phải sau này rất khó lấy chồng sao?”
Ấn đường hắn nhíu chặt lại, ánh mắt lòng sọc như muốn giết người.
“Cô vừa ly hôn đã nghĩ đến chuyện gả đi?”
“Thế thì có làm sao?”
“Muốn gả cho ai? Là Trình Thiếu Kiệt?”
Tối hôm hắn gặp cô ở buổi tiệc, đã thấy tên khốn này ôm cô.
“Gả cho ai cũng được! Không gả cho Cố Tư Thành anh là được.”
“Hứa Hàn Chi, vậy thì tôi nhắc lại cho cô nhớ. Một năm trước cô đã từng khóc lóc mà tuyên bố rằng “Ngoài Cố Tư Thành ra, ai cũng không được!” Cô nhanh quên thật đấy!”
Cô ném viên gạch xuống, sau đó phủi tay sạch sẽ.
“Lúc đó thần kinh tôi không ổn định nên mới làm bừa.”
“Cô nói thế mà nghe được sao? Tôi thấy bây giờ thần kinh cô mới không ổn định!”
“Vậy thì tránh xa tôi ra!” Cô nhếch miệng mỉa mai, sau đó dứt khoát xoay người bước đi.
“Này! Tôi còn chưa nói xong, cô định đi đâu hả? Cô mà bỏ chạy là chó đấy!”
Cô hất tóc một cái, mỉm cười:
“Cố Tư Thành anh yên tâm, Hứa Hàn Chi tôi bây giờ dù cho có thân bại danh liệt, cũng sẽ không thèm muốn một người đàn ông như anh đâu!”
Nói xong cô bước tới mở cửa xe, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô bất ngờ quay đầu nhìn hắn.
“À quên mất một chuyện…”
Ngay lập tức gương mặt Cố Tư Thành trở nên hào hứng.
“Gâu gâu…”
Sau đó cô lên xe, đạp ga rời đi trước sự ngỡ ngàng của Cố Tư Thành.
“Được lắm Hứa Hàn Chi! Vừa nãy quên chưa nói với cô, Đại Bảo là nhân viên pháp lý không phải là nhân viên tài chính. Cho nên cô là vì bí mật nào đó mới đến tìm Đại Bảo, mà bí mật này của cô, Cố Tư Thành này nhất định sẽ moi móc ra bằng được.”
Sau đó Cố Tư Thành nhìn đến vết cắn trên tay, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng săn mồi.