Lúc này một trận chiến không dao không súng bắt đầu xảy ra. Cố Tư Thành và Trình Thiếu Kiệt bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau, giống như đầu đạn khai
hoả, chỉ hận không thể đem đối phương mà nghiền nát.
- Cố Tư Thành, diễn giỏi lắm.
- Thế thì sao?
- Đợi đấy tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của anh.
- Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem anh làm được gì!.
- Anh không phải thách!
- Tôi mà phải sợ sao? Có tôi ở đây đừng hòng cưa đổ được Hứa Hàn Chi.
- Anh nghĩ mình còn tư cách?
- Còn hay không cũng không đến lượt anh xen vào! Người của tôi, kể cả tôi không cần, cũng không ai được phép chạm vào!
- Cố Tư Thành đừng quá ngạo mạn, tôi sẽ khiến anh phải hối hận.
- Vậy phải xem anh có dám hay không?
Cứ như vậy, không cần phát ra âm thanh, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của nhau, bọn họ ai cũng đều hiểu người kia muốn nói gì.
Cho đến khi Hàn Chi tay cầm theo đồ ăn trở lại.
“Ây da Trình tổng mau ngồi xuống đi!” Cố Tư Thành nở một nụ cười xảo hoạt, đon đả nói.
Trình Thiếu Kiệt cũng niềm nở không kém: “Cố tổng anh cũng ngồi xuống đi!”
“Anh phải ăn thật nhiều cho nhanh khỏi đấy!”
“Cả anh cũng thế!”
Hàn Chi thấy họ vui vẻ như vậy cũng không suy nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn, còn cho rằng Cố Tư Thành bị thế này cũng không phải là chuyện xấu.
Cô nghe Hoa Mẫn nói trước đây hắn ít khi giao tiếp với người khác, ngay cả những sếp lớn nếu không vì tình huống đặc biệt cũng sẽ không ngồi ăn cơm như thế này. Xem ra sau khi gặp sự cố, tính cách hắn thực sự đã dễ chịu hơn nhiều.
Đợi đến khi cô đặt đồ ăn lên bàn thì Cố Tư Thành mới biết, cái gọi là món cũ mà hai người bọn họ nói đến chính là mì thịt bò. Còn riêng hắn, cô đặc biệt mua cho hắn một xuất cơm với đầy đủ những món ăn dinh dưỡng.
Nhưng với sự khó ở Cố Tư Thành, thì những đồ ăn này không thể nào mà hợp với khẩu vị. Tuy nhiên hắn nghĩ đến công sức của cô, nên miễn cưỡng ăn hai miếng, sau đó thì bỏ lại. (1)
Hàn Chi cũng chẳng thèm để ý, đói chết là việc của hắn, không phải việc của cô.
Sau khi ăn xong, Trình Thiếu Kiệt muốn mời Hàn Chi sang khu bên cạnh để uống nước, nhưng mà Cố Tư Thành lại mặt dày muốn đi theo, cho nên kết quả là ba người họ lại cùng nhau di chuyển sang khu đồ uống.
Đến 7 giờ tối thì Hàn Chi muốn ra về, lần này Trình Thiếu Kiệt muốn đưa cô đi dạo một vòng, đương nhiên là Cố Tư Thành cũng muốn đi theo, nhưng kết quả lại bị hai người họ cho ra rìa.
“Tại sao?” Hắn nhìn Hàn Chi, không vui hỏi.
“Hôm nay như thế là đủ rồi! Tôi cũng cần phải có không gian riêng của mình, hơn nữa Thiếu Kiệt là bạn của tôi, chúng tôi còn có rất nhiều chuyện để nói với nhau, anh cứ đi bên cạnh thế này thật sự rất bất tiện.”
Nói lời này ra cô không muốn Trình Thiếu Kiệt hiểu lầm, nhưng cô càng không muốn dây dưa với Cố Tư Thành hơn.
“Cố tổng, Hàn Chi nói đúng đó, dù sao hai người cũng đã ly hôn với nhau, anh đừng cho rằng cô ấy là vì còn tình cảm mà chăm sóc anh, cô ấy chẳng qua cũng vì trách nhiệm với vết thương của anh mà thôi”
Nói đến đây Trình Thiếu Kiệt bất ngờ nắm lấy tay Hàn Chi, nhìn Cố Tư Thành ngang nhiên tuyên bố:
“Hơn nữa anh nghe cho rõ, bắt đầu từ ngày mai Hàn Chi sẽ không đến chăm sóc anh nữa, cô ấy là đại tiểu thư Hứa gia, cũng là người con gái mà Trình Thiếu Kiệt tôi xem như bảo bối, càng không phải là người hầu mà mặc anh tùy ý sai khiến. Cho nên, nếu anh muốn cô ấy bồi thường, giá nào tôi cũng chấp nhận, duy việc ép cô ấy ở lại thì không.”
Cố Tư Thành lẳng lặng chăm chú nhìn Hàn Chi trong chốc lát, cố gắng kìm nén vẻ không vui trong mắt, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
“Hàn Chi... ý em thế nào?”
Trong khi cô còn chưa hết bất ngờ vì hành động cùng lời nói của Trình Thiếu
Kiệt, thì lại bị Cố Tư Thành đột ngột hỏi, khiến cô có cảm giác như mình làm gì có tội với hắn vậy.
Nhưng nếu không nhân cơ hội dứt khoát, thì cô khó lòng mà rời đi được.
Đôi mắt cô không chút dao động, chỉ thản nhiên nói ra hai từ: “Như trên.”
Cố Tư Thành khẽ gật đầu: “Được... em muốn thế nào thì làm thế đó.”
“Cố tổng về nghỉ ngơi được rồi, ngày mai tôi sẽ tìm một điều dưỡng giỏi qua chăm sóc anh, nhất định sẽ khiến anh hài lòng.” Trình Thiếu Kiệt nở nụ cười đắc ý, đáy mắt lộ rõ niềm hạnh phúc của kẻ chiến thắng.
Hàn Chi cũng thêm vào: “Anh yên tâm đi, tôi không phải là người vô trách nhiệm, thời gian rảnh nhất định sẽ qua thăm anh”
Nói xong hai người họ quay lưng rời đi.
Cố Tư Thành nhìn theo, trong lòng này sinh tức tối, ánh mắt hắn từ bình lặng chuyển sang một sắc thái hoàn toàn khác, đầy nham hiểm và mưu mô.
Và 30 giây sau đó.
Ngay lúc Trình Thiếu Kiệt và Hàn Chi bước xuống khuôn viên bệnh viện, thì bất ngờ một tiếng hét thất thanh từ sau lưng bọn bọ vang lên: