Phòng bệnh VIP vẫn sáng đèn, nằm trên giường là Cố Tư Thành, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh là Hàn Chi, đang trong tư thế ngồi trên ghế, đầu nằm gục xuống nệm, một bên cánh tay bị Cố Tư Thành nắm chặt lấy.
Nguyên nhân dẫn đến cảnh tượng này là do trước đó Cố Tư Thành đột nhiên ngất xỉu, khiến mọi người được một phen mất vía. Sau đó hắn được đưa lên băng ca đi kiểm tra, rồi cuối cùng là được đưa về phòng.
Nhìn thấy hắn như vậy cô đương nhiên không thể bỏ mặc, nên đành chia tay Trình Thiếu Kiệt rồi chạy đi xem tình trạng của hắn thế nào. Kết quả vừa đến gần, đã bị hắn cầm chặt lấy tay không chịu buông.
Cứ như vậy, cô buồn ngủ quá mà thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc này Cố Tư Thành từ từ mở mắt, hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, mi cong như cánh bướm, mũi cao tinh tế, làn da lại trắng hồng như ngọc.
Bình thường thấy cô mang dáng vẻ dương cung bạt kiếm, ngang ngược, đanh đá, đến khi ngủ lại mang nét dịu dàng như thiên sứ, sự xinh đẹp này cũng đủ gây chết người, càng khiến đàn ông phải điên cuồng.
Ban đầu hắn giả vờ mất trí là muốn nhân cơ hội hành hạ cô, về sau càng muốn thăm dò mục đích của cô hơn.
Những việc cô làm trước đó không phải chỉ vài lời giải thích là hắn có thể tin, Cố Tư Thành hắn đi được đến ngày hôm nay, nếu để người khác dễ dàng qua mặt như vậy, thì đã bị bóp chết cả trăm lần rồi.
Nhưng mà hắn phát hiện ra, tâm tư của cô lại không hề đặt lên người hắn, ngay cả ánh mắt của cô cũng hoàn toàn không có hắn.
Mà điều này lại khiến hắn có cảm giác thực sự khó chịu, hắn chưa từng có cảm giác tồi tệ như vậy, nhất là khi thấy Trình Thiếu Kiệt ở bên cạnh cô, điều đó làm hắn không thể nào mà bình tâm được.
Lẽ nào là hắn đã thực sự rung động với cô?
Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng bước xuống, tắt điện, rồi bế cô lên giường nằm cạnh mình.
Ở khoảng cách không còn khoảng cách, bàn tay to lớn của hắn chầm chậm chạm đến từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cho đến xương quai xanh.
Chiếc váy từ lúc nào bị xô lệch, làm lộ ra trên da thịt trắng nõn là bộ ngực cao ngất, kèm theo đó là hương thơm thanh khiết nhè nhẹ tản ra, khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không nhịn được mà khao khát được chạm vào.
Đôi mắt của Cố Tư Thành tối sầm lại, hắn vội vàng thu tay về, lại chạm phải bờ mông cong tròn của cô khiến lòng hắn rạo rực, yết hầu theo bản năng chuyển động lên xuống.
Hắn lập tức bật dậy, phi như bay vào nhà tắm.
Cho đến rất lâu mới trở ra, nhẹ nhàng nằm lại bên cạnh cô.
Một đêm cứ thế trôi qua cho đến khi Hàn Chi mở mắt bừng tỉnh.
Phát hiện ra trước mắt mình là một vòm ngực rắn chắc, bản thân thì vòng tay ôm chặt lấy người đàn ông này, để cánh tay của hắn làm gối cho mình, đã thế chân cô còn vắt ngang qua eo hắn, cảm nhận rõ dưới lớp vải mỏng kia là thứ gì đó đang hơi cộm lên.
Giờ khắc này, tâm trí Hàn Chi hoàn toàn chấn động.
Cô nín thở, kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên. Bắt gặp ngay ánh mắt thâm trầm của Cố Tư Thành.
Toàn thân bất động, không nói lên lời.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở.
Nhất Phàm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh hãi không thôi.
Khoảnh khắc dường như tất cả đều dừng lại.
Giống như rất lâu sau khí huyết trong người mới lưu thông, hắn lập tức nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả bình mình, hai chân theo bản năng đi lùi về sau.
“Xin lỗi đã làm phiền, hai vị cứ tiếp tục ngủ đi, tôi có thể đợi ở bên ngoài”
“Không phải đâu hiểu lầm rồi! Nghe tôi giải thích đã! Đừng đi mà!”
Hàn Chi hoảng hốt xoay người, nào ngờ mất thăng bằng mà rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Cố Tư Thành phản xạ nhanh hơn hết lập tức nhoài người theo, trong chớp mắt ôm chầm lấy cô, để cả thân hình cao lớn của mình tự do tiếp đất.
Hắn nhíu mày “ư” lên một tiếng.
Hàn Chi thở gấp, trong lòng đột nhiên lo sợ.
“Không sao chứ?”
“Ừm... không sao? Em có bị thương chỗ nào không?”
Cô nằm trong lòng hắn, lắc đầu. Sau đó nhận ra tư thế càng mờ ám này, liền nhanh chóng đẩy hắn ra.
“Cố Tư Thành tối hôm qua anh đã làm gì tôi hả?” Cô đứng lên, rồi vội vàng chỉnh lại váy của mình, giận dữ nói.
Cố Tư Thành từ dưới sàn theo đó cũng đứng lên, bàn tay còn sờ sờ vào sau gáy:
“Câu đó anh phải hỏi em mới đúng? Anh chỉ nhớ sau khi chia tay em và Trình Thiếu Kiệt thì đột nhiên anh thấy trời đất tối sầm lại, đến khi mở mắt ra thì đã thấy cảnh tượng như ban nãy rồi.”
Cô cảm nhận được cảm giác lúc này, đó là một cảm giác vô cùng phẫn uất: “Ý anh nói tôi nhân cơ hội cháy nhà hôi của, tự mình leo lên giường ngủ cùng anh?”
Cố Tư Thành vẫn tỏ ra vô tội.
“Không lẽ một người ngất xỉu như anh, có thể bế em lên?”
“Không thể nửa đêm giở trò sao?”
“Anh thề anh không biết gì hết! Cũng chưa đụng chạm vào đâu!” Hắn giơ tay lên cao, nghiêm túc nói.
“Tôi không tin! Anh chính là một tên lưu manh khốn khiếp, ngất thì ngất còn nắm tay tôi làm gì, tôi là mẹ anh chắc?” Mỗi lúc lửa giận trong người cô chỉ tăng chứ không giảm, tới nỗi gương mặt vì thế cũng đỏ bừng.
Cố Tư Thành trước sau vẫn giữ một dáng vẻ thanh cao, liêm chính, đoạn lại tủi hờn: “Nhưng rõ ràng sau đó là em ôm anh.”
“Anh câm miệng lại ngay! Anh cảm thấy oan ức lắm sao? Anh nói tôi phải giải thích với mọi người thế nào đây?”
“Chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng, đâu cần phải giải thích.”
Cô nhếch miệng mỉa mai, cảm giác lời hắn nói vô cùng nực cười.
“Ly hôn rồi còn lên giường ngủ cùng nhau, người ta nghĩ Hứa Hàn Chi tôi thiếu thốn đàn ông đến mức xài lại chồng cũ à?”
“Em vừa nói gì?” Hắn lập tức bước tới, nắm lấy một bên vai cô, nhả ra từng chữ nặng nề.
Hành động đột ngột này khiến thân mình Hàn Chi hơi run lên, cô ngẩng đầu nhìn Cố Tư Thành, lại bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của hắn.