Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 31: Đáng Ra Cô Không Nên Ở Lại



Cố Tư Thành rời đi không bao lâu thì điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông.

May mắn là bàn chân cô chỉ bị trật khớp, tuy được băng bó cố định nhưng vẫn có thể đi lại được.

Cô cẩn thận di chuyển từ trên giường xuống, đến khi cầm được điện thoại lên thì cũng là hồi chuông cuối.

Đó là một số máy lạ.

"Alo?"

Nghe thấy giọng cô, đầu bên kia như vỡ oà cảm xúc.

“Hàn Chi tại sao anh gọi cho em mãi không được? Em đã gặp chuyện gì phải không?”

Là Trình Thiếu Kiệt.

Cô có chút kinh ngạc, dù không trông thấy dáng vẻ lúc này của Trình Thiếu Kiệt, nhưng cô có thể cảm nhận được sự khẩn trương cùng lo lắng trong lời nói của anh ta, nên vội trấn an:

“Không có chuyện gì đâu, em vẫn ổn mà.”

Giọng Trình Thiếu Kiệt mang theo hờn trách lẫn đau lòng: “Vậy tại sao em lại chặn số điện thoại của anh?”

Chặn số của Trình Thiếu Kiệt? Cô làm thế để làm gì?

Ngay sau đó cô kiểm tra lại số điện thoại cũ của Trình Thiếu Kiệt, quả nhiên là đã bị chặn từ bao giờ.

Mà điện thoại của cô chỉ có mình Cố Tư Thành đụng vào, cái tên chết tiệt, dám làm trò bỉ ổi như thế.

Giờ cô tỏ ra không biết gì thì càng vô lý, nên đành bịa ra một câu chuyện:

“Lần trước em chặn số của Đông Quân và Tô Châu, chắc không cẩn thận nên ấn nhầm cả số của anh, anh đừng giận nhé!”

Cô nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Trình Thiếu Kiệt, một lúc sau mới thấy anh ta tiếp lời:

“Anh chỉ lo cho em thôi, không liên lạc được với em khiến anh rất bất an, chỉ sợ em xảy ra chuyện gì đó!”

Cô cười, cố che đi căng thẳng, rồi tìm đại một lý do cho qua chuyện: “Em thì xảy ra chuyện gì được, chỉ là đợt này em đang làm việc tại Hứa thị, nên có bận rộn một chút”

Chẳng ngờ Trình Thiếu Kiệt nghe xong liền thay đổi tâm trạng, vui vẻ đề nghị:

“Em đi làm rồi sao? Vậy bắt đầu từ ngày mai anh qua đón em nhé, từ Hứa thị đến điện tử Trình Tân đều cùng chung một tuyến đường mà”

“Không được!”

Cô giật mình kêu lên, sau đó nhận ra phản ứng thái quá của mình, liền lấp liếm: “Thật ra... em phải đi công tác, đúng rồi ngày mai em phải đi công tác ở thành phố A, cho nên không thể đi làm cùng anh được.”

“Không sao, vậy anh đợi em về.....đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn!”

Cô tuyệt vọng lắc đầu, cắn cắn móng tay.

Bản thân cô còn chưa biết được ngày về nữa.

“Hàn Chi?” Không thấy cô có động tĩnh gì, Trình Thiếu Kiệt liền gọi.

"Hȧ?"

“Em còn chưa trả lời anh?”



“Ừ! Đi ăn thì đi ăn!”

Một bữa cơm thôi mà, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Sau đó Trình Thiếu Kiệt còn say sưa nói một loạt những chuyện cũ, mà cô thì không nỡ kết thúc, đành tiếp chuyện anh ta. Mãi cho đến khi có cuộc gọi từ Cố Tư Thành chen ngang, cô vội lấy lý do có bưu phẩm nên đành tắt máy.

Là một cuộc gọi video.

Cô không chút đề phòng, mở camera lên.

Trên màn hình bất ngờ xuất hiện mấy cô gái nhân viên xinh đẹp, đang lịch sự cúi đầu chào cô.

“Xin chào tiểu thư!”

Nhìn qua, có thể đoán đây là cửa hàng thời trang nổi tiếng nào đó.

Cô ở phía bên này có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng cúi đầu đáp lại.

“Xin chào mọi người.”

Sau đó liền thấp giọng gọi Cố Tư Thành: “Cố Tư Thành chuyện gì vậy?”

“Hàn Chi, chờ một chút!”

Hắn nở một nụ cười nhìn cô qua màn hình, ngay sau đó thì đổi thành Camera sau, chĩa thẳng xuống mặt quầy.

Mà trên đó, đang bày đầy đồ nội y với nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau.

Cô còn chưa kịp định thần thì giọng nói phấn khích của Cố Tư Thành liền vang lên, không những vậy, bàn tay hắn còn thản nhiên lật qua lật lại mấy món đồ ở trên đó:

“Em xem thích kiểu nào? Anh thì thích kiểu này, có chút cá tính táo bạo, nhưng mà lại không có phối ren như em yêu cầu. Còn cái này phối ren nhưng lại đính đá, anh sợ em mặc sẽ khó chịu. À còn cái này chất liệu thông thoáng khá tốt, nhưng màu sắc thì hơi tối...”Trời đất quay cuồng, thế giới sụp đổ.

Cô sốc đến độ điện thoại tuột khỏi tay, rơi thẳng xuống cái chân bị thương.

Đau đớn nhân đôi, nhục nhã nhân một nghìn, cô ngã vật xuống giường, khóc không thành tiếng.

Sau đó, cô còn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ, đầy quan tâm của nữ nhân viên.

“Cố tổng, hình như điện thoại của tiểu thư có vấn đề”

Đáp lại, là điệu cười tà ác của Cố Tư Thành.

“Cô ấy xấu hổ, chạy rồi!”

Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao ông trời đã sinh ra cô còn sinh ra Cố Tư Thành?

Buổi chiều thì Cố Tư Thành cũng trở về.

Hắn bước vào phòng, trông thấy cô vẫn nằm im trên giường, quay lưng về phía hắn.

Ở tư thế này, tóc đen dài buông xõa dưới gối, làm lộ rõ bờ vai trắng nõn, mềm mại, cùng đường cong tinh tế chết người.

Cố Tư Thành nuốt khan một cái, sau đó uống hết một cốc nước lạnh, rồi mới chậm rãi tiến lại gần.

Hắn vốn định đặt tay lên vai cô, thì bị cô ngăn lại, xem ra là đang chờ hắn.



“Cố Tư Thành! Đừng có mà đụng đến người tôi!”

Giọng cô mang theo tức giận, y hệt như cáo nhỏ, không cẩn thận còn có thể cắn người.

“Sao thế?” Hắn một chân đứng dưới, một chân quỳ xuống giường, bàn tay cũng vì thế mà dừng lại ở khoảng không.

“Anh đi chết đi!” Vai cô run lên, ngữ âm sắc lạnh giống như thanh âm của băng.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, tay tháo đồng hồ đặt lên bàn, ngang tàn đáp:

“Chết rồi ai chăm sóc em? Để cho Trình Thiếu Kiệt à? Còn lâu!”

“Anh là một tên đại biến thái bỉ ổi! Không biết xấu hổ! Chỉ biết ức hiếp người quá đáng!”

Hắn lập tức tóm lấy tay cô, kéo ngược lên trên đỉnh đầu, ép cô phải nhìn vào hắn: “Thế nào là ức hiếp người quá đáng?”

“Còn hỏi! Chuyện anh đi mua đồ, mua thì mua còn gọi cho tôi làm gì?”

Đôi mắt đen trong veo đẹp như ngọc lưu ly khẽ rung động, đến cánh mũi nhỏ, đôi môi anh đào run run, dáng vẻ giận dữ trong lúc này cũng khiến đàn ông không kiềm chế được.

Hắn hít vào một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

“Tôi thấy việc mua đồ nội y cho em không có gì phải xấu hổ cả? Hơn nữa em đâu đưa cho tôi hình ảnh cụ thể, nên gọi video tham khảo ý kiến của em có gì là sai?”

“Chuyện đó có thể gọi video tham khảo ý kiến sao? Anh không thấy đằng sau còn có cả nam nhân viên hả?”

“Thì sao? Bọn họ cũng đâu được ngắm em mặc?”

Hứa Hàn Chi: “..."

“Nếu em thấy bất công thì đổi lại, lần sau đi mua cho tôi là được.

Cô muốn khóc.

Cô không cãi lại được Cố Tư Thành nên muốn khóc quá!

“Đồ vô liêm sỉ!”

Cô rưng rưng đôi mắt đỏ, tức giận vung cái chân lành lặn ra đá vào bụng Cổ Tư Thành một cái.

Nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì, còn thuận tiện nắm lấy cổ chân cô, rồi cúi người bế cô lên như một đứa trẻ, để hai chân cô vắt ngang qua eo mình.

Một tư thế không thể nào ám muội hơn.

“Cố Tư Thành thả tôi xuống ngay! Anh định làm gì hả?” Cô hoảng sợ dùng tay đấm loạn xạ vào lưng hắn.

“Yên nào! Em không biết phụ nữ càng vùng vẫy thì càng kích thích đàn ông sao?”

“Tôi đang là người bệnh, chính miệng anh nói người bệnh thì không phân biệt giới tính”

“Đó là lời bác sĩ, không phải của tôi!”

Cô lần nữa thất kinh đến bất động.

Cô sai rồi! Đáng ra cô không nên đồng ý ở lại.

Cố Tư Thành không phải là người, hắn chính là một con cáo già thành tinh, chuyên đi hãm hại người khác.