Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 32: Cố Tư Thành Nấu Cơm



Cô còn tưởng Cố Tư Thành làm chuyện xấu xa gì, đang còn định cắn hắn một cái, nào ngờ hắn lại bế cô đi ra phòng khách, rồi cẩn thận đặt cô ngồi lên số pha.

Trước mặt cô lúc này có đến hàng chục túi xách lớn nhỏ đến từ cách thương hiệu nổi tiếng, bao gồm quần áo, giày dép, mỹ phẩm, đồ dùng cá nhân... nhìn qua cũng khiến bất kỳ cô gái nào phải thốt lên kinh ngạc.

Chỉ là lời nói vu vơ của cô trong lúc trêu chọc hắn thôi, thế mà Cố Tư Thành làm đến mức này sao?

Cố Tư Thành sau đó còn lấy từ trong túi ra trà dâu và bánh Mille Feuille, đặt đến trước mặt cô, ôn nhu nói:

“Của em đây, nhưng mà trà dâu thì có thể uống bây giờ, còn bánh thì phải đợi đến sau khi ăn cơm xong.”

Thật ra thì cô không thích bánh ngọt, bởi vì tiệm bánh kia nằm ngược đường, lại cách khá xa với tiệm trà nên cô mới muốn Cố Tư Thành lặn lội một phen, hơn nữa loại bánh này này chỉ mở bán sau 3 giờ chiều, nếu đến sớm chỉ có thể ngồi đợi.

Thành ý như này, cũng không tồi.

Sẵn tiện cơn khát trong người, cô cầm lấy ly trà dâu uống một hơi cho đã.

Tuy nhiên còn chưa tận hưởng hết được hương vị tươi mát, ngọt ngào của ly trà mang lại, thì đã bị Cố Tư Thành lên giọng giáo huấn.

“Nhưng em đừng mê mấy thứ này, trà dâu uống nhiều sẽ không tốt, trong siro đó có chất điều chỉnh độ Acid 330, màu tổng hợp 129, chất bảo quản 211, 202... những thứ này lâu dần sẽ gây nên bệnh suy thận, tăng huyết áp, khó thở.”

“Biết rồi! Biết rồi! Chỉ là một ly trà thôi mà, cũng đâu bệnh được liền.” Cô đột ngột cắt ngang lời hắn.

Hắn nói nhiều thế làm gì, cô là vợ cũ chứ có phải con gái hắn đâu?

Hắn bắt đầu tỏ ra khó tính: “Thật không hiểu, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống những thứ này?”

“22” Cô nhìn hắn bằng đôi mắt cười, lém lỉnh đáp. Sau đó lại thấy gương mặt lạnh lẽo của hắn, liền hạ thấp tầm mắt xuống, cắn ống hút: “Cũng đâu phải 32.

Mặt Cố Tư Thành lập tức đen lại, vậy hoá ra là cô đang chế hắn già sao?

Cố Tư Thành không đôi co với cô nữa, hắn xách theo mấy túi đồ ăn, rồi như không an tâm mà căn dặn:

“Em ở yên đây! Đợi tôi đi nấu cơm.”

Rõ là thừa, một đứa què như cô thì phá gì nhà hắn được, cô lập tức túm lấy tà áo của hắn, khẽ cười:

“Này! Anh mở tivi cho tôi đi! Ngồi như thế này chán chết đi được!”



Cứ tưởng sau khi sắp xếp xong cho cô, thì hắn sẽ có một khoảng thời gian yên bình lãng mạng.

Cô xem phim, thi thoảng sẽ ngắm hắn từ trong bếp đang bận rộn nấu ăn, chí ít hắn tự tin với dáng vẻ lúc này của mình, sẽ khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào trông thấy cũng sẽ không thể cưỡng lại được.

Nhưng mà không! Chỉ ít phút sau đó.

“Cố Tư Thành, lấy giúp tôi cốc nước."

“Cố Tư Thành, cho tôi mượn giấy ăn, tôi làm đổ trà ra sàn rồi!”

“Cố Tư Thành, trời nóng quá! Hạ nhiệt độ xuống đi!”

“Cố Tư Thành, lưng tôi bị ngứa, cái tay không với đến nơi.

“Cố Tư Thành, tôi muốn đi vệ sinh.

Đương nhiên là sau đó hắn phải dừng công việc nấu ăn lại, tất tả chạy ra.

Và khi dìu cô ngồi lại vị trí cũ, Cố Tư Thành nhìn cô với ánh mắt khẩn khoản, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh gây hiểu nhầm cho cô:

“Hàn Chi, em có muốn ăn cơm không? Em cứ gọi thế này làm sao tôi tập chung nấu ăn được!”

Mà Hàn Chi lại tỏ ra vô tội, còn cong khoé miệng khiêu khích hắn: “Anh nấu ăn thôi mà, cũng đâu phải giải phương trình toán học đâu, sao căng thẳng thế?”

Nếu nấu ăn cũng giống như vậy, thì hắn đã làm xong trong vòng 30 giây rồi.

“Được thôi! Anh cứ làm việc của anh đi, tôi sẽ tự thân vận động, không dám làm phiền anh nữa!” Cô nhún vai, các đầu ngón tay chạm vào nhau, thể hiện sự độc lập, không dựa dẫm nữa.

“Ý tôi không phải vậy!” Gương mặt Cố Tư Thành thật sự nghiêm túc, lại có chút khẩn cấp.

“Tôi hiểu mà, Ý cũng giống Italia thôi!” Cô gật đầu, trêu chọc.

“Hàn Chi...”

“Anh tránh ra đi, người anh to quá che lấp màn hình của tôi rồi.”



Vừa nói cô vừa nghiêng đầu, dùng tay kéo kéo ống quần của Cố Tư Thành với ý xua đuổi.

Cố Tư Thành chỉ biết bất lực thở dài, ai bảo hắn lại nhắm trúng một cô gái ngang ngược như cô làm gì. Kết quả cô không chịu hẳn, thì hắn phải chịu cô

thôi.

Hàn Chi nhìn theo bóng lưng Cố Tư Thành lầm lũi bước đi vào nhà bếp, nhưng mà trong lòng lại không thương xót tẹo nào. Ai bảo lần trước hành hạ cô ở bệnh viện, bây giờ nếm chút mùi vị cũng đáng lắm.

Cuối cùng, sau quãng thời gian khá dài thì Cố Tư Thành cũng nấu ăn xong.

Trên bàn bày đầy những món ăn hấp dẫn trông rất bắt mắt, sau khi bế cô ngồi xuống ghế, hắn cũng kéo ghế ngồi ngay bên cạnh cô.

Ban đầu Hàn Chi có hơi không tự nhiên, nhất là hắn cứ áp tới gần, chiếm lấy hết không khí của cô, cô còn cho rằng chỉ thiếu một nụ cười nữa thôi, là trông hắn y hệt như mấy gã trai bao ở quán bar rồi.

“Muốn ăn món gì?” Cố Tư Thành hơi nghiêng đầu hỏi cô, áo sơ mi không cài cẩn thận, để lộ ra vòm ngực săn chắc, cường tráng, đầy hấp dẫn.

Hàn Chi liếc mắt nhìn một cái.

“Món này, món này, cả món này nữa..” Sau đó cô đưa tay chỉ trỏ một vòng, mặc dù trong đầu đang nghĩ đến mấy cảnh không trong sạch, nhưng may mắn có đồ ăn trên bàn, tâm cô liền tịnh lại.

Sau đó hắn tự mình gắp từng món ăn một đút cho cô, dáng vẻ y hệt như chim mẹ chăm bẵm chim con vậy.

Đây là lần đầu Hàn Chi ăn một bữa cơm ngon như thế, nên nói về phương diện nấu ăn này thì cô đánh giá cao Cố Tư Thành.

Nhưng cũng vì điều này mà cô đã lơi là cảnh giác, quên mất những chuyện đáng sợ đang chờ mình phía sau.

Thứ nhất, là đi tắm.

Cố Tư Thành thì không nói làm gì, hắn có thể tắm bao lâu tuỳ ý, có thể tắm với 7749 kiểu gì cũng được. Nhưng mà cô, cái vết thương trên tay mới khô nên không được chạm nước, mà cái chân bó bột lại càng không.

Cuối cùng cô chỉ có thể ngâm mình ở trong bồn tắm, với tư thế một tay một chân chống trời. Mà cô không ngờ một điều, tư thế này có vào mà không có ra.

Cuối cùng loay hoay một hồi, cô đành thấp giọng gọi Cố Tư Thành.

“Cố Tư Thành.”

Mà hắn thì đang sốt ruột đi qua đi lại ở bên ngoài, chỉ chờ có vậy liền phi như bay vào.