Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1008: Đó là vương mà!



Thì ra Châu Động Hổ và nhóm người sau lưng ông ta. Giống như đám người Lý Nhị Ngưu, đều là đàn em của Lý Phong! Tên đầu trọc không hiểu đặc sản Đông Hải nghĩa là gì? Hắn đang định hỏi, Châu Động Hổ đã quay đầu nhìn về phía Lý Nhị Ngưu, nói. “Vừa nãy tôi đã xem mấy cậu chiến đấu rồi”. “Theo như năng lực hiện tại của mấy cậu, có thể làm được đến như vậy đã là vượt qua giới hạn rồi”. “Tuy nhiên, nếu như muốn đuổi kịp đại ca, các cậu vẫn cần phải chăm chỉ hơn nữa”. “Tôi là Châu Động Hổ, đội mà tôi đang dẫn dắt có tên là “Hổ đội”. “Không chỉ riêng các cậu, chúng tôi cũng đang cố gắng theo kịp bước chân của đại ca”. “Hơn nữa, phía trên chúng tôi còn có “Long đội”. Khi nhắc đến thuật ngữ đặc biệt này, ánh mắt Châu Động Hổ lóe lên một tia cực kỳ sắc bén! Đó chính là tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ. Long đội, đội bảo hộ của chiến thần Hồng Hải. “Chúng mày tám chuyện xong chưa?’ Tên đầu trọc rất tức giận, vô cùng tức giận. Hắn là Vương. Cho dù là trưởng tộc một gia tộc lớn nhìn thấy hắn cũng phải khiêm nhường cúi mình. Nhưng hắn cảm thấy một cách rõ ràng sự coi thường và khinh bỉ trên người Châu Động Hổ. Hắn sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra. Tất cả những người trước mặt này đều phải chết! Nhất định phải chết! Chết ngay bây giờ! “Bụp!” “Bụp!” Đấm trúng rồi. Nắm đấm của tên đầu trọc đấm mạnh vào người Châu Động Hổ. “Hừ!” Tên đầu trọc cười lạnh: “Mày không phải rất ngông cuồng sao?” “Sao đến một đòn đơn giản.....” Tên đầu trọc vẫn chưa kịp nói xong. Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện ra cú đấm mạnh mẽ của mình đã bị Châu Động Hổ dễ dàng chặn lại. Dáng người Châu Động Hổ không cao. Nhưng vào lúc này, khí thế trên người ông ta đột nhiên bùng nổ. Tên đầu trọc chỉ có thể ngước nhìn! Mạnh quá! Với thực lực của tên đầu trọc, thậm chí không thể nào ngay lập tức đoán được Châu Động Hổ là cấp bậc gì? Tên đầu trọc vội vàng lùi lại phía sau! Khi hắn lùi ra sau hơn mười mét, Châu Động Hổ di chuyển. Chuyển động như gió. Như sấm sét! Một tiếng sét! “Bộp!” Nắm đấm của Châu Động Hổ như muốn xuyên thủng không khí. Đấm mạnh vào ngực tên trọc đầu. “Bùm!” Giống như vụ va chạm của hai chiếc xe tải hạng nặng! Cú đấm này đã trực tiếp làm gãy xương sườn của tên đầu trọc. Khí lực mạnh mẽ và hung tợn, khiến lồng ngực tên đầu trọc cuồn cuộn dâng trào! Bụng hắn đột ngột co thắt! Sau đó, miệng phun ra một ngụm máu lớn. “Phụt!” Cơ thể của tên trọc đầu nhanh chóng đập vào thân xe bằng thép. “Binh!” Cơ thể của tên đầu trọc không chỉ làm méo chiếc xe. Cả người hắn vặn vẹo, lọt qua cửa kính cô tô. Cuối cùng, liên tục cuộn tròn trên mặt đất. Khi dừng lại, cả cơ thể hắn giống như một đống thịt mềm. Toàn thân đều là vết thương! Cả người đẫm máu. Chương 407: Một chiêu đánh chết Yên tĩnh! Cả sân tập yên tĩnh. Vừa rồi, tên đầu trọc với khí thế hùng dũng đã trấn áp toàn bộ các thành viên trong sân tập. Thế nhưng lại bị Châu Động Hổ đánh bại chỉ trong một chiêu! Các tinh anh và đại tông sư của gia tộc Hậu Thị đều cảm thấy sợ hãi! Ngạc nhiên! Bọn chúng thậm chí không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Có người còn tự dùng tay tát vào mặt mình. Đó là vương mà! Đỉnh Lương Trụ chính là người mạnh nhất của gia tộc bọn họ! Lúc này, Châu Động Hổ mới đưa tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Ra tay”. Tất cả các thành viên của Hổ đội, ra trận. Nhanh! Tốc độ còn nhanh hơn sấm sét! Đám người Lý Nhị Ngưu trợn tròn mắt kinh ngạc, các thành viên của Hổ đội đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì máu chảy thành sông! Một chiêu đánh chết! Ngay lập tức! Đám cao thủ của gia tộc Hậu Thị vừa nãy còn đang ưỡn ngực khoe khoang sức mạnh của bọn chúng, giờ đây lần lượt từng tên ngã xuống vũng máu! Thế nào gọi là cao thủ? Đây mới chính là cao thủ thật sự! Các thành viên trong đội của Châu Động Hổ chưa đầy năm giây đã giải quyết xong xuôi đám cao thủ của gia tộc Hậu Thị. Trước khi rời đi, Châu Động Hổ nói với đám người Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong đội. “Đông Hải chỉ là một nơi nhỏ bé”. “Phía Bắc cũng chỉ to bằng lòng bàn tay”. “Ngoài kia còn có bầu trời rộng lớn hơn!” “Nếu như bây giờ không tăng nhanh tốc độ thì sẽ không có ai đợi mấy cậu đâu”.