Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1007: “Hôm nay những người gây chuyện ở đây”.



Nhưng tất cả đều nghiến chặt răng, liều mạng đứng dậy. Chiến đấu đến chết! Chiến đấu đến chết! Cho dù có chết! Cũng phải đứng vững! Những người ngã xuống, lại lần lượt đứng lên. Tên đầu trọc bước tới gần bọn họ và cười chế nhạo. “Rất tốt, tao bây giờ đang rất mong đợi tên đại ca mà chúng mày nhắc tới sẽ ra mặt đấy”. Tên đầu trọc nhìn xung quanh, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ ai cả. Hắn nói một cách mỉa mai: “Chỉ đáng tiếc là, tên đại ca mà chúng mày luôn mồm nhắc tới có vẻ sợ tao rồi”. “Bây giờ tao đếm đến ba”. “Nếu như thằng đại ca của chúng mày không xuất hiện, thì tất cả lũ chúng mày đều phải chết”. “Một!” “Hai!” Đột nhiên. Một bóng đen xuất hiện trên mái nhà. “Cộp”. Người này mặc một bộ đồ rằn ri rất đơn giản. Tuy nhiên, đối với đám người Lý Nhị Ngưu, bóng lưng này rất xa lạ. Bọn họ chưa từng gặp người này. Tên đầu trọc nhìn đối phương từ trên xuống dưới, giễu cợt nói: “Tao còn tưởng là nhân vật bí ẩn nào”. “Thì ra chỉ là một tông sư bình thường không hơn không kém”. Trong ánh mắt của tên đầu trọc. Bên dưới “Vương”, tất cả đều chỉ là con kiến! Ngay lập tức! Hết bóng này đến bóng khác từ trên mái nhà nhảy xuống. Những người này dù đã nhảy khỏi mái nhà nhưng vị trí tiếp đất của bọn họ đều nằm trên một đường thẳng tắp! Dù nhìn ở góc độ nào thì bọn họ cũng đứng thẳng như cột cờ, sừng sững trên mặt đất! Thẳng tắp! Tổng cộng có mười hai người nhảy xuống từ mái nhà. Xếp cuối cùng trong hàng mười hai người này. Là một người đàn ông tóc ngắn, vóc dáng nhỏ con. Những người này, đứng một mình thì trông không có vẻ gì nổi bật. Nhưng lúc này, khi bọn họ đứng cạnh nhau, mang đến một cảm giác rất nặng nề. Cho dù là đám người Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong đội huấn luyện hay là bên phía tên đầu trọc kia. Tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá nặng trịch đè lên! Ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn! Tên đầu trọc cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Áp lực này khiến hắn cảm thấy nhục nhã. Với thực lực của hắn, làm sao có thể để bị áp chế bởi đãm nhãi vô danh này được! Hắn là “Vương”! Hắn là trụ cột của cả gia tộc Hậu Thị. Ngay cả ở phía Bắc rộng lớn. Trong số các gia tộc lớn này, số cao thủ nhiều như mây trên trời. Hắn cũng có vị trí nhất định. Tên đầu trọc tức giận gầm lên một tiếng: “Bọn mày là ai!?” “Châu Động Hổ”. Người đàn ông dẫn đầu trực tiếp khai báo tên họ. Tên đầu trọc nhìn chằm chằm Châu Động Hổ bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Chưa từng nghe đến”. Châu Động Hổ dửng dưng nói: “Những người biết đến tên của tao đều đã chết hết rồi”. “Ha ha ha ha!” Tên đầu trọc cười to, “Mày có biết tao là ai không mà lại dám kiêu ngạo trước mặt tao như vậy!” “Biết hay không không quan trọng”. “Đại ca đã ra lệnh”. “Hôm nay những người gây chuyện ở đây”. “Tặng cho mỗi người một phần ‘đặc sản của Đông Hải’”. Lý Nhị Ngưu và những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại khi bọn họ nghe thấy tên đại ca. Thì ra Châu Động Hổ và nhóm người sau lưng ông ta. Giống như đám người Lý Nhị Ngưu, đều là đàn em của Lý Phong! Tên đầu trọc không hiểu đặc sản Đông Hải nghĩa là gì? Hắn đang định hỏi, Châu Động Hổ đã quay đầu nhìn về phía Lý Nhị Ngưu, nói. “Vừa nãy tôi đã xem mấy cậu chiến đấu rồi”. “Theo như năng lực hiện tại của mấy cậu, có thể làm được đến như vậy đã là vượt qua giới hạn rồi”. “Tuy nhiên, nếu như muốn đuổi kịp đại ca, các cậu vẫn cần phải chăm chỉ hơn nữa”. “Tôi là Châu Động Hổ, đội mà tôi đang dẫn dắt có tên là “Hổ đội”. “Không chỉ riêng các cậu, chúng tôi cũng đang cố gắng theo kịp bước chân của đại ca”. “Hơn nữa, phía trên chúng tôi còn có “Long đội”. Khi nhắc đến thuật ngữ đặc biệt này, ánh mắt Châu Động Hổ lóe lên một tia cực kỳ sắc bén! Đó chính là tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ. Long đội, đội bảo hộ của chiến thần Hồng Hải. “Chúng mày tám chuyện xong chưa?’ Tên đầu trọc rất tức giận, vô cùng tức giận. Hắn là Vương.