“Từ khi nào lại biến thành công ty mua bản quyền của người khác rồi?” “Viết lời và sáng tác toàn bộ là do Ngôn Hi nhà tôi làm. Các ông như vậy là lừa đảo, tôi sẽ kiện các ông!” Phương Văn Văn đang vô cùng kích động, còn Nguyễn Đại Bảo lại thoải mái ngồi trên ghế sofa, vắt chéo hai chân. Ông ta chống hai tay vào thành ghế sofa, ngẩng đầu lên nói: “Đi đi! Bây giờ mày đi luôn đi”. “Công ty giải trí này là sản nghiệp của gia tộc Lương Thị”. “Mày cho rằng tầng lớp thấp kém như mày có thế chống lại được mười gia tộc đứng đầu Thành Hải sao? “Đúng là mơ mộng hão huyền!” Nguyễn Đại Bảo lại nói: “Cố Ngôn Hi, mày không phải muốn chuộc thân sao?” “Dễ thôi! Tối nay đi dự tiệc, mời mấy cậu ấm đến đi”. “Mày ở bên cạnh, cậu ấm nào nhìn trúng mày, mày liền đi theo cậu ấy”. “Với giá trị của mày, chỉ cần một năm rưỡi mày có thể hoàn trả tất cả số tiền nợ công ty”. Cố Ngôn Hi mím môi, nước mắt trào ra. “Tôi chỉ muốn yên phận làm ca sĩ, tại sao ông cứ phải hùng hổ hăm dọa người khác như vậy?” “Tôi rõ ràng có thể kiếm tiền bằng cách đi hát, vì sao các ông cứ phải ép tôi làm như vậy?” “Hát sao? Hát thì có thể kiếm được tiền gì?” “Mày thật sự nghĩ rằng công ty tao dành nhiều thời gian như vậy để bao bọc mấy đứa con gái nhà quê tụi mày sao”. “Thật sự là để ca hát và đóng phim à?” Nguyễn Đại Bảo đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Cố Ngôn Hi. “Ca hát, diễn xuất, đó là những việc mà các cậu chủ và tiểu thư con nhà quyền quý làm”. “Sự tồn tại của chúng mày chỉ là để làm lá chắn cho bọn họ mà thôi”. Nguyễn Đại Bảo lạnh lùng nhìn Cố Ngôn Hi. “Trong mắt của tao, nói dễ nghe một chút thì gọi là ngôi sao”. “Nói khó nghe một chút thì là con hát mà thôi!" “Đều là để bán hết! Hiểu chưa!?” “Tối nay vừa đúng lúc có một bữa tiệc, mày nhất định phải đến dự cho tao”. “Nếu không thì, tao sẽ để cho mày sống một cuộc đời còn khổ sở hơn cả khi mày làm bồi bàn trong quán rượu!” Phương Văn Văn và Cố Ngôn Hi bị nhốt trong một căn phòng. Hôm nay, họ không thể đi đâu cả. Chỉ có thể thụ động chấp nhận sự sắp đặt của Nguyễn Đại Bảo. Cố Ngôn Hi mơ màng nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh bao la rộng lớn bên ngoài. Cô ta không muốn trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng. Cô ta chỉ muốn trở thành một con chim sẻ nhỏ trong rừng. Cô ta chỉ muốn được tự do bay lượn, vui vẻ ca hát. Chẳng lẽ thật sự không có lối thoát sao? Lúc này, trong đầu Cố Ngôn Hi đột nhiên hiện lên những lời Lý Phong nói trong lúc chia tay. “Tôi giúp cô”. Ba từ này vang vọng trong tâm trí của Cố Ngôn Hi. Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lý Phong. Lúc này, trong văn phòng của Nguyễn Đại Bảo. Nguyễn Đại Bảo đang bế cô ca sĩ nhỏ vừa được đào tạo. Cô gái này trang điểm rất đậm và lộng lẫy. Mặc dù không xinh đẹp như Cố Ngôn Hi, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời! Một ca sĩ nhỏ như vậy là niềm yêu thích của những cậu chủ con nhà giàu đó. Vì chỉ cần chúng ngoắc tay, bọn họ sẽ chủ động đến chăm sóc tận nơi. Mà bây giờ Nguyễn Đại Bảo đang dùng tay và miệng để huấn luyện cô ca sĩ nhỏ. “Tổng giám đốc, không phải anh nói vị trí của Cố Ngôn Hi đã bị bỏ trống rồi sao?” “Sao cô ta lại quay về rồi? Những gì anh đã hứa với em trên giường tối qua, anh không nhớ sao?” “Ai yo! Đừng tức giận, cục cưng của anh”. “Chuyện anh nói tối qua đều là thật”. “Con nhỏ Cố Ngôn Hi này, từ bây giờ không cần hát nữa”. “Vừa nãy anh đã lập hàng loạt kế hoạch tương lai cho cô ta rồi”. “Kể từ bây giờ, cô ta sẽ trải qua sáu tháng tiếp theo trên bàn rượu và giường của kẻ khác”. “Đợi đến khi danh tiếng của cô ta gần như bị hủy hoại rồi, anh sẽ bán cô ta đến Đảo Quốc quay một bộ phim chỉ bằng một cú điện thoại”. Trong lúc đang nói chuyện, Nguyễn Đại Bảo vươn tay véo nhẹ da thịt mềm mại trên ngực của cô ca sĩ nhỏ. “Cục cưng, em yên tâm, anh nhất định sẽ sắp xếp một concert cho em trong thời gian ngắn nhất”. “Đến lúc đó, đẩy vị trí của em lên cao hơn cả Cố Ngôn Hi”. “Thật không! Anh yêu à, anh thật tốt với em”. Nói xong, cô ca sĩ nhỏ nháy mắt với Nguyễn Đại Bảo.