“Con nhỏ Cố Ngôn Hi này, từ bây giờ không cần hát nữa”.
“Vừa nãy anh đã lập hàng loạt kế hoạch tương lai cho cô ta rồi”.
“Kể từ bây giờ, cô ta sẽ trải qua sáu tháng tiếp theo trên bàn rượu và giường của kẻ khác”.
“Đợi đến khi danh tiếng của cô ta gần như bị hủy hoại rồi, anh sẽ bán cô ta đến Đảo Quốc quay một bộ phim chỉ bằng một cú điện thoại”.
Trong lúc đang nói chuyện, Nguyễn Đại Bảo vươn tay véo nhẹ da thịt mềm mại trên ngực của cô ca sĩ nhỏ.
“Cục cưng, em yên tâm, anh nhất định sẽ sắp xếp một concert cho em trong thời gian ngắn nhất”.
“Đến lúc đó, đẩy vị trí của em lên cao hơn cả Cố Ngôn Hi”.
“Thật không! Anh yêu à, anh thật tốt với em”.
Nói xong, cô ca sĩ nhỏ nháy mắt với Nguyễn Đại Bảo.
Cô ta đặt hai tay lên đùi Nguyễn Đại Bảo rồi sau đó từ từ cúi xuống!
Oh!
Ye!
Quả nhiên người phụ nữ như này thật tốt, rất chủ động!
Khi Nguyễn Đại Bảo đang chuẩn bị hưởng thụ, đột nhiên một tiếng động ầm ầm vang lên.
Cửa văn phòng bị đạp bật tung.
Vương Tiểu Thất loạng choạng bước vào, phía sau cậu ta là Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn.
“Mẹ kiếp!”
Vương Tiểu Thất nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thốt ra một câu chửi thề.
“Giữa ban ngày ban mặt, đôi cẩu nam nữ chúng mày lại có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy ở trong văn phòng”.
Thắt lưng của Nguyễn Đại Bảo đã được cởi ra, khóa quần đã bị kéo xuống.
Không ngờ lại có người dám xông vào phòng làm việc của ông ta.
Ông ta lập tức kéo quần lên, chỉ thẳng vào ba người Vương Tiểu Thất và phẫn nộ chửi bới.
“Thằng chó, mày nhìn cho kỹ”.
“Công ty này là sản nghiệp của nhà họ Lương, mày dám làm loạn ở đây, không muốn sống nữa sao?”
“Bốp!”
Vương Tiểu Thất tát ông ta một cái.
Khuôn mặt Nguyễn Đại Bảo sưng tấy lên, cả người ông ta ngã đập vào tường.
Vương Tiểu Thất túm tóc Nguyễn Đại Bảo.
Lúc này, Lý Phong chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.
Anh từ từ ngồi xuống ghế sofa.
Vương Tiểu Thất kéo Nguyễn Đại Bảo đến trước mặt Lý Phong.
Lý Phong nhìn Nguyễn Đại Bảo, hỏi: “Công ty của ông cần điều kiện gì mới có thể chấm dứt hợp đồng với Cố Ngôn Hi trong hòa bình”.
Nguyễn Đại Bảo hung dữ nhìn chằm chằm Lý Phong: “Thằng nhóc, tao không biết mày là ai, nhưng mày dám gây chuyện trong công ty của tập đoàn Lương Thị, mày chết chắc rồi!”
“Tôi dùng một tỷ để mua tự do cho cô ta”.
Cố Ngôn Hi choáng váng.
Một tỷ.
Anh ấy lại sẵn sàng chi ra một tỷ để chuộc tự do cho mình.
“Ha ha ha ha!” Nguyễn Đại Bảo cười lớn.
Lý Phong bây giờ ăn mặc rất bình thường.
Mới nhìn sẽ không nghĩ anh là người có tiền.
Nguyễn Đại Bảo không nghĩ rằng Lý Phong có thể chi ra nhiều tiền như vậy.
“Đứng nói một tỷ, cho dù trả mười tỷ cũng vô dụng!”
Vẻ mặt của Lý Phong vẫn bình thản: “Tôi đang nói chuyện này với ông dưới góc độ kinh doanh”.