Mối quan hệ của hắn và Lương Hàn Thần khá tốt, ngày thường hai người thường cùng chơi đàn bà trên một chiếc giường lớn. Trên bàn rượu của Lương Hàn Thần luôn có hình bóng của Kỳ Tử Hạo. Lại Tranh Hồng nói: “Nếu như cậu chủ gọi điện, nhờ Kỳ Tử Hạo đi giết Lý Phong, hắn nhất định sẽ không đồng ý”. “Nhưng nếu như nói với Kỳ Tử Hạo, Cố Ngôn Hi đã được Lý Phong bao nuôi rồi”. “Hắn nhất định sẽ đem theo tất cả người của mình đi tìm Lý Phong và ép hắn ta vào chỗ chết!” “Kỳ Tử Hạo vẫn luôn theo đuổi Cố Ngôn Hi, việc này tất cả mọi người trong Thành Hải đều biết rõ”. “Được lắm! Cách này rất hay, cậu lập tức đi sắp xếp cho tôi!” Nhìn Lại Tranh Hồng vội vàng rời đi, nụ cười trên gương mặt Lương Hàn Thần càng trở nên hung dữ. “Ha ha, Lý Phong nếu mày đã đánh nhau giỏi vậy, có bản lĩnh thì cũng giết chết tên ngốc Kỳ Tử Hạo đó đi!” “Giết chết hắn, không chỉ gia tộc họ Kỳ ở Thành Hải sẽ giết chết mày, mà cả nhọ họ Tôn ở Phúc Châu cũng cũng không buông tha cho mày”. ........... Lý Phong vẫn chưa quay về Đông Hải. Anh cùng Vương Tiểu Thất và những người khác, vừa uống nước trái cây vừa ngồi trên ghế dài trong công viên, ngắm nhìn dòng người qua lại. “Đại ca, vừa rồi Triệu Tứ gọi điện thoại cho tôi nói rằng chủ tịch cùng phu nhân sắp đi Phú Châu”. Lý Phong khẽ gật đầu. Vài ngày trước, Hứa Hiếu Dương nói rằng ông ấy định đến Phú Châu để khảo sát thị trường. Lý Phong lúc đó nghĩ muốn dành không gian riêng cho hai người, để Liễu Ngọc Phân đi cùng với Hứa Hiếu Dương. Hai vợ chồng lấy nhau đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đi du lịch. Có Triệu Tứ ở bên cạnh Hứa Hiếu Dương, Lý Phong không phải lo lắng cho sự an toàn của ông ấy. Dù sao thì Hứa Hiếu Dương làm việc trước giờ luôn thận trọng, không thể nào đắc tội người khác được. Ngay cả khi gặp phải một băng nhóm lưu manh côn đồ, Triệu Tứ cũng có thể dễ dàng giải quyết. “Đại ca, chúng ta đến đây không phải để làm rối tung thế giới ngầm ở Thành Hải sao? Sao giờ lại ngồi trong công viên sưởi nắng thế này?” Vương Tiểu Thất vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Phong. Lý Phong cười nhạt, chỉ nói hai chữ: “Chờ người”. Nói xong, những người Lý Phong đợi vẫn chưa thấy đến. Mà ngược lại, một đám người đông như kiến, xông tới vây quanh Lý Phong và Vương Tiểu Thất. Không lâu sau, một thanh niên nhuộm tóc vàng, ăn mặc rất bảnh bao và thời trang đi tới. Hắn ngẩng đầu khinh thường nhìn Lý Phong: “Mày là Lý Phong?” Lý Phong gật đầu, đáp: “Là tôi”. Người đàn ông tóc vàng vung tay lên: “Đánh gãy tay chân chúng nó rồi ném xuống sông”. Thật sự kiêu ngạo và độc đoán! Trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, những kẻ này trực tiếp ra tay. Một đám người nhốn nháo ồn ào lao lên. Vương Tiểu Thất hưng phấn hét lên: “Ha ha, bây giờ thì không nhàm chán nữa rồi”. Nói xong, Vương Tiểu Thất liền lao về phía nhóm người. Cậu ta vừa mới đánh mấy tên ngã xuống đất, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Phong: “Đỡ lấy”. Vương Tiểu Thất quay người, thấy Lý Phong ném cho mình hai nhánh cây khô dài bằng ngón tay cái. Vương Tiểu Thất bắt lấy nhánh cây, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác nhìn Lý Phong. Lúc này, một tên khốn phía sau đạp mạnh vào người Vương Tiểu Thất. Vương Tiểu Thất lăn lộn dưới đất, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Lý Phong, hỏi: “Đại ca, đây là cái gì?” “Dùng hai nhánh cây này đối phó với bọn chúng”. “Nhưng yêu cầu là không được để hai nhánh cây này bị gãy”.