Nói xong, Vương Tiểu Thất liền lao về phía nhóm người.
Cậu ta vừa mới đánh mấy tên ngã xuống đất, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Phong: “Đỡ lấy”.
Vương Tiểu Thất quay người, thấy Lý Phong ném cho mình hai nhánh cây khô dài bằng ngón tay cái.
Vương Tiểu Thất bắt lấy nhánh cây, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lúc này, một tên khốn phía sau đạp mạnh vào người Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất lăn lộn dưới đất, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Lý Phong, hỏi: “Đại ca, đây là cái gì?”
“Dùng hai nhánh cây này đối phó với bọn chúng”.
“Nhưng yêu cầu là không được để hai nhánh cây này bị gãy”.
“Nếu không thì sau khi quay về, cậu cũng phải mặc bộ đồ bảo hộ giống như Lý Nhị Ngưu”.
Nghe đến việc phải mặc bộ đồ nặng trĩu đáng sợ của Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn ra.
Cả căn cứ huấn luyện của bọn họ, chỉ có tên Lý Nhị Ngưu khỏe mạnh một cách đáng sợ, có thể chạy vòng vòng sân huấn luyện với trọng lượng 1000 kg trên người.
Vương Tiểu Thất nhìn hai nhánh cây trong tay, hít sâu một hơi.
“Đại ca yên tâm, hai nhánh cây này tuyệt đối sẽ không bị gãy”.
Nói xong, Vương Tiểu Thất quay lại rồi tiếp tục xông lên giết bọn chúng.
“Nhớ kỹ, cành cây vừa mới bẻ, có những thứ càng mềm thì đánh càng đau”.
Đối với Vương Tiểu Thất, đây là khoảng thời gian quý báu để tập luyện.
Cậu ta khắc ghi sâu sắc từng lời Lý Phong nói và cố gắng thể hiện hết sức lực của mình.
Trong khi sử dụng hai nhánh cây để đánh nhau với chúng, đồng thời cũng phải đảm bảo hai nhánh cây này không bị gãy!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Tiếng đấm đá nhau vang vọng không ngớt trong không trung.
Cùng lúc tiếng roi vang lên, một tên lưu manh đang gào khóc.
Được một lúc, tiếng than khóc lại tiếp tục vang lên không ngừng.
Một đám người đó đều đã bị một mình Vương Tiểu Thất đánh bại, nằm sõng soài trên mặt đất.
Lúc này, đứng trước mặt Vương Tiểu Thất chỉ còn lại Kỳ Tử Hạo và hai tên vệ sĩ.
Kỳ Tử Hạo bị dọa sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau.
Hắn chỉ tay vào mặt Vương Tiểu Thất: “Mày đừng có qua đây!”
“Nói cho mày biết, tao chính là cậu chủ của nhà họ Kỳ!”
“Ở cái đất Thành Hải này không có kẻ nào dám đánh tao!”
“Bốp!”
Vương Tiểu Thất đột nhiên lao lên và giáng cho Kỳ Tử Hạo một cú đấm mạnh!
Lúc này, một nửa khuôn mặt của Kỳ Tử Hạo bị nhánh cây làm sưng lên.
Hắn ôm chặt khuôn mặt sưng tấy của mình, vừa khóc vừa mắng.
“Mày dám đánh tao, mày lại dám đánh tao!”
“Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đánh tao!”
“Mày chết chắc rồi, bọn mày chết chắc rồi!”
Kỳ Tử Hạo vừa chạy vừa chửi bới.
Khi chửi xong câu này, hắn đã trốn vào trong một chiếc xe thể thao cách đó không xa.
Chiếc xe gầm rú phóng đi trong làn khói mịt mù.
“Hừ, rác rưởi!”
Khi Vương Tiểu Thất quay người lại, đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông tuấn tú đã ngồi bên cạnh Lý Phong từ lúc nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của người này, Vương Tiểu Thất có cảm giác mình đang đứng trên bờ vực.
Còn người đàn ông này đang ở trên đỉnh của vách núi.
Cao ngạo!
Không thể với tới!
Vương Tiểu Thất cảm thấy dù cho có leo lên cao đến như thế nào cũng không thể đạt tới độ cao của gã.
“Tiểu Thất”. Lý Phong đột nhiên nói.
“Có!”
“Trong vòng bán kính một trăm mét, không được cho phép bất kỳ người lạ nào tiếp cận”.
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất huýt sáo một tiếng.
Các thành viên trong đội đang đi dạo xung quanh nhanh chóng tụ hợp lại.
Sau đó để Lý Phong và người đàn ông lần đầu tiên họ gặp kia có không gian yên tĩnh để nói chuyện.
Người này chính là anh em vào sinh ra tử với Lý Phong, Cao Kiếm.
Cao Kiếm liếc nhìn Vương Tiểu Thất và những thành viên trong đội, cười nói: “Đại ca, mấy anh em anh mới thuê cũng không tệ! Đã ra dáng phết rồi đấy”.
“Một đám nhóc ấy mà, cũng chỉ có thể lăn lộn trong bùn thôi”.