Còn người đàn ông bên cạnh gã, người ông ta chưa từng nhìn thấy trước đây là ai?
Một người đàn ông có thể khiến thiếu tướng năm sao gọi một tiếng đại ca!
Quá đáng sợ!
Từ lúc nào mà Thành Hải xuất hiện người đàn ông đáng sợ như vậy!
Lúc này, người đàn ông trung niên chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, lập tức về nhà!
Khoảng thời gian tiếp theo, từ chối tất cả những người đến thăm, không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào.
Thậm chí không thể tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài!
Thành thật làm người!
Chăm chỉ đi làm!
Thành Hải sau hơn mấy chục năm hỗn loạn, cuối cùng cũng thay đổi rồi!
Biệt thự ở lưng chừng núi của Lương Hàn Thần.
Lúc này, Lương Hàn Thần đang nằm trên giường, được một cô gái trẻ tận tình mát xa cho.
Lại Tranh Hồng hào hứng từ cửa đi vào.
“Anh à, kế sách của anh đã phát huy tác dụng rồi!”
“Ồ?” Lương Hàn Thần phấn khích, vội vàng ngẩng đầu, nhìn Lại Tranh Hồng: “Mau nói cho tôi biết”.
Lại Tranh Hồng kích động nói: “Tên Lý Phong này quả thật đã đánh gãy tay chân của nhị thế tổ Kỳ Tử Hạo, rồi vứt xuống sông!”
“Thật sao! Tên ngốc đó thật sự làm như vậy sao?”
“Đó là sự thật, người chúng ta phái đến, luôn theo dõi từ xa”.
“Ha ha ha, ha ha ha! Tốt lắm, lần này tên Lý Phong chết chắc rồi!”
“Người nhà họ Kỳ có phải là đã ra tay rồi không?” Lương Hàn Thần vội vàng hỏi.
“Kỳ Tử Hào vừa nãy mới được khiêng về nhà, tôi đoán một lúc nữa sẽ có tin tức thôi”.
“Tốt lắm, bây giờ tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tên Lý Phong này bị người ta chém chết rồi!”
Tuy nhiên, một tiếng đồng hồ trôi qua.
Lương Hàn Thần đi qua đi lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.
“Chuyện gì vậy? Vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức của nhà họ Kỳ”.
“Anh à, xin đợi thêm chút nữa, tôi gọi điện thoại hỏi xem”.
Lại Tranh Hồng nhanh chóng gọi điện thoại.
Chương 260: Từng gặp ba lần
Anh ta cúp máy xong hơi cau mày nói: "Lạ nhỉ, sao người nhà họ Kỳ không có phản ứng gì thế?"
"Lũ vô dụng! Chẳng lẽ lũ vô dụng này cũng sợ Lý Phong à?"
Lương Hàn Thần giận điên người, vơ lấy cái cốc bên cạnh ném mạnh về phía Lại Tranh Hồng.
"Cậu mau nghĩ cách cho tôi, nếu không nghĩ ra cách gì tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu rồi ném xuống sông đấy".
Lại Tranh Hồng sợ mất mật, anh ta biết Lương Hàn Thần nói được làm được.
Lại Tranh Hồng đảo mắt, vỗ tay hét lên: "Anh à, hay là anh tự mình gọi cho chị gái Kỳ Tử Hạo đi".
Chị gái Kỳ Tử Hạo tên Kỳ Ti Mẫn.
Lúc cô ta hai mươi tuổi đã lấy cậu cả nhà họ Tôn ở Phú Châu.
Gia tộc Kỳ Thị có thể đứng vững vàng ở đô thị quốc tế Thành Hải, mà còn nằm trong top mười gia tộc lớn nhất ở đây.
Là nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Tôn ở Phú Châu.
Lương Hàn Thần ngẩn người, sao tự nhiên lại gọi cho chị gái Kỳ Tử Hạo làm gì.
"Anh à, nếu tôi nhớ không nhầm thì quan hệ của hai người cũng khá ổn mà. Hình như cô ta là fan hâm mộ của anh đó.
Vừa nghe thấy ba từ fan hâm mộ Lương Hàn Thần cười khẩy nói: "Bây giờ ông đây vẫn còn fan hâm mộ cơ á? Mặt mũi của ông đây đã bị ném tới nhà xí từ lâu rồi".
"Anh đừng nóng".
Lại Tranh Hồng vội giải thích: "Từ nhỏ Kỳ Ti Mẫn đã rất thương Kỳ Tử Hạo".
"Bây giờ chúng ta không hiểu rõ hoàn cảnh nhà họ Kỳ".
"Nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại nói cho Kỳ Ti Mẫn biết chuyện này".
Nghe Lại Tranh Hồng nói thế, Lương Hàn Thần hiểu ra.
Anh ta chỉ vào Lại Tranh Hồng: "Cậu nói tiếp đi".
Lại Tranh Hồng tiếp tục nói: "Tôi và anh đã gặp Kỳ Ti Mẫn ba lần rồi".
"Cũng biết cô ta rất nóng tính".
"Nếu chúng ta kể cho Kỳ Ti Mẫn nghe chuyện Lý Phong đánh què Kỳ Tử Hạo thì cô ta sẽ làm gì?"
Lương Hàn Thần lập tức vỗ tay.
"Cái đầu chó của cậu đúng là thông minh, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"