Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1170: Xe của cô ta đã đứng chờ sẵn ở cửa.



"Bây giờ chúng ta không hiểu rõ hoàn cảnh nhà họ Kỳ".

"Nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại nói cho Kỳ Ti Mẫn biết chuyện này".

Nghe Lại Tranh Hồng nói thế, Lương Hàn Thần hiểu ra.

Anh ta chỉ vào Lại Tranh Hồng: "Cậu nói tiếp đi".

Lại Tranh Hồng tiếp tục nói: "Tôi và anh đã gặp Kỳ Ti Mẫn ba lần rồi".

"Cũng biết cô ta rất nóng tính".

"Nếu chúng ta kể cho Kỳ Ti Mẫn nghe chuyện Lý Phong đánh què Kỳ Tử Hạo thì cô ta sẽ làm gì?"

Lương Hàn Thần lập tức vỗ tay.

"Cái đầu chó của cậu đúng là thông minh, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"

"Được rồi, giờ chúng ta sẽ gọi cho cô ta".

Điện thoại kết nối rất nhanh.

"Sao cậu Lương lại có thời gian gọi cho bà cô già này thế".

"Lần trước tôi hẹn mấy cô bạn muốn mời cậu đi ăn mà cậu không đến đâu đấy".

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ.

Lại Tranh Hồng vội ghé sát vào tai Lương Hàn Thần thì thầm mấy câu.

Lương Hàn Thần cười nói: "Chị Kỳ, không phải em không muốn đến".

"Mà vì lần trước em xảy ra mâu thuẫn với một người, hắn đuổi em ra khỏi Phú Châu rồi".

"Đứa nào? Đứa nào dám dọa cậu. Cậu nói đi, giờ tôi đi bắt rồi đánh què hắn, bắt hắn dập đầu xin lỗi cậu".

Kỳ Ti Mẫn đúng là nóng tính như lời Lại Tranh Hồng nói.

Độc đoán.

Tuy nhân phẩm Lương Hàn Thần chẳng ra sao nhưng diễn xuất thì cũng được.

Lương Hàn Thần lập tức kể khổ với Kỳ Ti Mẫn.

Hắn thêm mắm dặm muối bịa chuyện.

Hắn bịa Lý Phong thành một người xấu xa ác độc, lại liên mồm nói xấu tập đoàn Lăng Tiêu.

"Cớ nào lại thế! Cậu yên tâm, chuyện này chị đây lo rồi".

"Tôi sẽ cho người đến Đông Hải bắt thằng cha Lý Phong đến trước mặt cậu, lúc đó cậu muốn làm gì thì tùy".

Thời cơ chín muồi!

Lại Tranh Hồng vội thì thầm mấy câu vào tai Lương Hàn Thần.

Lương Hàn Thần cười đểu.

Sau đó hắn mách Kỳ Ti Mẫn chuyện Kỳ Tử Hạo bị Lý Phong đánh què tay què chân rồi ném xuống sông.

Lương Hàn Thần còn chưa kể xong ở đầu dây bên kia Kỳ Ti Mẫn đã điên tiết hét ầm lên.

"Đời nào có cái lí đó! Thằng chó đấy cũng dám đánh em trai tôi".

"Không được, tôi phải đi Đông Hải, bà đây phải tự tay đánh chết nó".

Kỳ Ti Mẫn giận sôi máu vội lao ra khỏi khách sạn.

"Rầm!"

Cô ta đá văng cửa phòng.

Nổi cơn tam bành!

Như muốn giết người!

Người Kỳ Ti Mẫn dẫn theo đứng ở sảnh khách sạn.

Xe của cô ta đã đứng chờ sẵn ở cửa.

Lúc đi qua quầy lễ tân của khách sạn, bên cạnh có một đôi nam nữ trung niên đang làm thủ tục nhận phòng.

Hai người này là Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

Lúc nhân viên lễ tân nói chuyện với Hứa Hiếu Dương có nhắc đến bốn chữ tập đoàn Lăng Tiêu.

Kỳ Ti Mẫn đang rảo bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

Thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đi theo nhân viên khách sạn vào thang máy.

Cô ta ngoắc ngón tay sơn đỏ với nhân viên lễ tân.

Kỳ Ti Mẫn ở Phú Châu nổi tiếng là bà chằn.

Tính khí thất thường!

Không ai biết khi nào thì cô ta sẽ nổi điên lên.