“Này, tôi nói cho cậu biết! Vừa nãy lúc anh Phong nhìn thấy Cố Ngôn Hi mặc bikini, hai mắt như muốn rơi ra ngoài!”
“Đừng nói anh Phong, hai con ngươi của tôi cũng sắp rơi xuống đến nơi rồi, quá đẹp! Thật sự không biết giám đốc của chúng ta mặc bikini trông như thế nào?”
“Giám đốc sao có thể so sánh với cô Cố được chứ, người ta là ngôi sao lớn đó”.
“Nói bậy, thân hình của giám đốc cũng rất đẹp”.
“Vậy sao?”
Câu nói cuối cùng “Vậy sao?” của nhân viên khiến Hứa Mộc Tình bốc hỏa trong lồng ngực!
Hừ! Dám nói tôi thân hình không đẹp.
Tôi không thèm so bì với Cố Ngôn Hi!
Khi nghĩ đến cảnh Lý Phong nhìn thấy Cố Ngôn Hi mặc bikini, hai mắt anh sáng rực lên.
Hứa Mộc Tình cảm thấy dường như mình bị người khác cướp mất thứ gì đó rất quý giá.
Cô âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó chọn một bộ bikini màu xanh dương rồi mặc vào.
“A--- ”
Hứa Mộc Tình dịu dàng mở cửa phòng thay đồ bằng bàn tay trắng nõn nà của mình.
Cô từ từ ló đầu ra và liếc nhìn xung quanh.
A, không có người?
Lúc này, Hứa Mộc Tình đi chân trần, đôi chân thon dài mảnh mai giống như được tạc từ bạch ngọc, từ từ đi ra bãi cát mềm mại bên ngoài.
Hai tay cô ôm chặt ngực.
Nhưng vì vậy mà đường cong tròn trịa được lộ ra.
Bên ngoài phòng thử đồ là một khu rừng nhỏ.
Khi Hứa Mộc Tình băng qua khu rừng nhỏ để đi đến bãi biển, cô thấy bãi biển rộng lớn như vậy nhưng lại không có một bóng người!
Chuyện gì vậy?
Mọi người đi đâu cả rồi?
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn bốn xung quanh.
Cô thấy xe của mình đỗ cách đó không xa.
Nhưng trên xe không có ai.
Những nơi mà cô có thể nhìn thấy đều không có một bóng người.
Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện hình như có một người đang trôi nổi ở vùng nước sâu phía trước.
Cô nhìn kỹ, mặt tái mét vì sợ hãi.
Là Lý Phong.
Hứa Mộc Tình không nói lời nào, lập tức lao thẳng xuống chỗ nước sâu.
Ánh nắng vàng ươm chiếu rọi trên bờ cát trắng.
Nước biển cũng nhuốm màu vàng của nắng.
Hứa Mộc Tình với thân hình mảnh mai cao ráo, đôi chân dài trắng như ngọc lao xuống biển.
Giống như một nàng tiên cá đắm mình xuống biển.
Cô bơi trên đầu ngọn sóng, lúc gặp sóng lớn, cô ngụp xuống biển sâu.
Cô giống như một chú cá đang bơi hết tốc lực.
Trong chớp mắt đã bơi đến bên cạnh Lý Phong.
Hứa Mộc Tình vội vàng ôm Lý Phong đang trôi nổi trên mặt nước.
Lúc này, Lý Phong nhắm chặt hai mắt.
“Chồng, chồng ơi!”, Hứa Mộc Tình vội vã hét lên.
Nhưng Lý Phong không có chút phản ứng.
Hứa Mộc Tình thấy phần bụng dưới của Lý Phong hơi phồng lên.
Mặc dù trong lòng hoảng loạn, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn ôm chắc cơ thể Lý Phong bơi nhanh về phía bãi cát.
Hứa Mộc Tình đặt Lý Phong nằm trên bãi cát.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng nâng cổ Lý Phong.
Sau đó, cô dùng những ngón tay mảnh mai của mình để mở miệng Lý Phong ra.