Nhưng không còn sức lực! Bóng đen này nắm lấy tóc của Âu Dương Diểu Diểu và từ từ kéo cô ấy đi về hướng khác.... “Tinh tinh tinh....” Kèm theo đó là tiếng chuông điện thoại reo lên. Lý Phong vừa trở về nhà, lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Là Lưu Đức Luân gọi tới. Giọng nói của Lưu Đức Luân trong điện thoại vô cùng u ám. Đồng thời cũng mang theo âm điệu lạnh lùng: “Đại ca, xảy ra chuyện rồi!” Lý Phong cau mày: “Nói”. “Vừa rồi, hơn hai mươi người đã bị tấn công bởi những kẻ lạ mặt”. “Mấu chốt là những người bị tấn công đều là những người dân bình thường”. “Bọn họ không có bất kỳ chống lưng nào, cũng không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai”. “Hơn nữa, trong đó còn có một số nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu”. Lý Phong cầm điện thoại bước ra sân. Ngày thường nhìn thấy Lý Phong, những chú cá koi sẽ bơi đến há miệng đòi ăn. Nhưng lúc này, bọn chúng lần lượt chìm xuống dưới đáy. Chúng co ro dưới gầm cầu. Hoặc trốn trong các khe đá. Không dám tiến tới. Giờ phút này, Lý Phong giống như một con dao dính máu, đằng đằng sát khí! “Có ai chết không?” Khi nghe thấy câu hỏi của Lý Phong, giọng Lưu Đức Luân cũng từ từ trầm xuống. “Có, năm người đã chết”. “Năm người này không có quan hệ gì với tập đoàn Lăng Tiêu”. “Tuy nhiên, vừa nghe thấy có người nói, một nhân viên nữ của tập đoàn Lăng Tiêu hình như đã mất tích”. Cánh cửa sau lưng Lý Phong lúc này đột nhiên bị đẩy ra. Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới: “Anh rể, anh rể!” “Không biết xảy ra chuyện gì, không gọi điện thoại được cho Diểu Diểu”. “Có thể là do điện thoại em hỏng rồi, anh cho em mượn điện thoại một chút”. Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên khiến lòng Lý Phong thêm nặng trĩu. Âu Dương Diểu Diểu là đàn em khóa dưới cùng trường đại học với Hứa Mộc Tình. Mối quan hệ thời đại học của hai người rất tốt. Những năm gần đây vẫn luôn liên lạc với nhau. Cô ấy cũng là một nhân viên mà Hứa Mộc Tình rất xem trọng. Đồng thời, Lý Phong cũng chưa từng nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cuống quýt vì một cô gái nào như vậy. Có thể thấy rằng Hứa Hạo Nhiên thật sự rất thích Âu Dương Diểu Diểu. Lý Phong vươn tay nhẹ nhàng khoác lên vai Hứa Hạo Nhiên: “Em đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy”. Hứa Hạo Nhiên ngây người ra: “Anh rể, anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Diểu Diểu bị bắt cóc rồi sao?” Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, điện thoại nhận được một đoạn video ngắn. Do một người lạ gửi tới. Vừa nhấp mở video. Lý Phong hai mắt trợn tròn. Còn Hứa Hạo Nhiên nổi giận đùng đùng. Đoạn video không có âm thanh, nhưng hình ảnh rất rõ ràng. Một người đàn ông. Hắn mặc bộ đồ màu đen. Hắn đứng sau lưng Âu Dương Diểu Diểu, ấn đầu cô ấy và lần lượt đập mạnh vào tường. Cho đến khi Âu Dương Diểu Diểu mềm nhũn ngã xuống đất. Sau đó, hắn nắm tóc Âu Dương Diểu Diểu, từ từ nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất. Sau đó, dí thẳng vào ống kính. Khuôn mặt đầy máu. Máu tươi be bét che khuất khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Diểu Diểu, khiến cho người khác nhìn thấy mà phát hoảng. “Mẹ kiếp, em phải giết hắn, em phải giết hắn!” Hứa Hạo Nhiên giận dữ gào lên, rồi xoay người muốn xông ra khỏi biệt thự. Lý Phong túm lấy cổ áo sau của Hứa Hạo Nhiên khiến cho cậu ta ngã sõng soài ra đất. Lý Phong lạnh lùng nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Muốn đi cứu người, trước tiên hãy nghĩ xem mình có năng lực đó hay không”. Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía bãi đậu xe, anh nói mà không quay đầu lại.. “Bảo mẹ, món thịt băm xào chua ngọt hôm nay nhớ để phần anh một nửa”. Chương 243: Có chút thú vị Bên ngoài sân tập luyện, trong xe Rolls Royce của Lưu Đức Luân. Sau khi xem xong đoạn video trên điện thoại di động của Lý Phong, tay Lưu Đức Luân bất giác rung lên. Không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.