Tên nhỏ con bên cạnh, hai con dao ngắn gắn ở thắt lưng, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đến đủ rồi”. Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn mọi người xung quanh. Hắn lấy ra một phong bì và đặt một vài bức ảnh lên bàn. “Những người trong ảnh đều phải đặc biệt quan tâm chú ý”. “Đặc biệt là người đàn ông tên Lý Phong này”. “Theo tình báo, thực lực của hắn không hề yếu, có thể đến từ gia tộc lớn ở phía Nam. Mọi người gật đầu, hắn tiếp tục nói. “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, khiến đất Đông Hải nhỏ bé này chìm trong hỗn loạn”. “Tiếp sau đó cứ ba người một nhóm, sử dụng những kỹ năng tốt nhất của mọi người để phá hủy thành phố sạch đẹp này”. “Hãy biến thành phố này trở nên bẩn thỉu và hôi hám!” “Sau khi truyền thuyết về vùng đất cấm Đông Hải bị phá vỡ, chúng ta sẽ cùng nhau tập hợp lực lượng và đối phó với Lý Phong”. “Đúng!” Chẳng mấy chốc, những người này giống như những con chuột trong bóng tối, lao nhanh về phía khắp các ngóc ngách ở Đông Hải. Sau khi màn đêm buông xuống, Đông Hải vắng lặng hơn nhiều so với ban ngày. Âu Dương Diểu Diểu xuống xe buýt, đeo cặp đi về phía con hẻm không xa phía trước. Cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây. Cô ấy đã đi bộ qua con hẻm này hơn mười năm, và thậm chí khi nhắm mắt cô ấy cũng có thể thuận lợi đi qua được. Hôm nay mặc dù là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, nhưng Âu Dương Diểu Diểu có cảm giác như đã tìm được ngôi nhà mới. Ở công ty, mọi người đều hòa thuận. Ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Mọi người cũng rất xông xáo. Sự nỗ lực của mỗi người, cấp trên đều có thể thấy được. Thành quả làm việc của mỗi người, cấp trên cũng rất trân trọng. Âu Dương Diểu Diểu biết rằng cuộc sống sau này của mình sẽ ngày càng ttốt hơn. Nghĩ đến những chuyện vui vẻ, Âu Dương Diểu Diểu đang đi trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng nhảy chân sáo trên sàn bê tông cứng. Trong khi ngâm nga một bài hát, cô ấy đi về phía nhà của mình. Chỉ cần rẽ vào phía trước và đi bộ thêm vài chục mét là đến nhà cô ấy. Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới. Âu Dương Diểu Diểu rùng mình. Đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy có người ở phía sau mình. Và ngay lúc cô ấy quay đầu lại, một bàn tay to đột nhiên duỗi ra! “Bụp!” Đối phương nắm lấy đầu của Âu Dương Diểu Diểu và đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Ngay lập tức, máu trào ra, Âu Dương Diểu Diểu cảm thấy thế giới như quay cuồng. Trước khi cô có thể đứng vững, đối phương đã ấn đầu cô thêm một lần nữa và tiếp tục đập mạnh vào tường. “Bụp!” Một lần! “Bụp!” Hai lần! Trên trán Âu Dưởng Diểu Diểu hằn sâu nhiều vết máu, cơ thể cô ấy ngã gục trên mặt đất. Ý thức của cô ấy bắt đầu mờ dần. Cô ấy rất muốn hét lên thật to. Nhưng không còn sức lực. Cô ấy cũng muốn vùng dậy chạy trốn. Nhưng không còn sức lực. Cô ấy càng muốn ngầng đầu lên nhìn, là ai đã đối xử với mình như vậy. Nhưng không còn sức lực! Bóng đen này nắm lấy tóc của Âu Dương Diểu Diểu và từ từ kéo cô ấy đi về hướng khác.... “Tinh tinh tinh....” Kèm theo đó là tiếng chuông điện thoại reo lên. Lý Phong vừa trở về nhà, lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Là Lưu Đức Luân gọi tới. Giọng nói của Lưu Đức Luân trong điện thoại vô cùng u ám. Đồng thời cũng mang theo âm điệu lạnh lùng: “Đại ca, xảy ra chuyện rồi!” Lý Phong cau mày: “Nói”. “Vừa rồi, hơn hai mươi người đã bị tấn công bởi những kẻ lạ mặt”. “Mấu chốt là những người bị tấn công đều là những người dân bình thường”.