Lục Kiến Thành: ''Cha đang muốn nói cho mẹ con rằng cho dù cô ấy có mang thai hay tăng cân thì cha vẫn yêu mẹ con như trước, mẹ con vĩnh viễn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng cha.''
Lục Tư Mặc: ''...''
Nam Niệm Khanh: ''Vậy sao cha lại tặng mẹ đồ trang sức?''
Lục Kiến Thành: ''Những món đồ trang sức kia có rất nhiều ý nghĩa đẹp, có cái có nghĩa em là đẹp nhất, có cái là yêu nhất cả đời, có cái là chỉ duy nhất một mình em, cha muốn nói cho mẹ rằng cha yêu mẹ nhất, vĩnh viễn đều như vậy.''
Advertisement
Nam Niệm Khanh: ''Cha không biết lúc mẹ mang thai tay chân đều sưng lên hết sao? Lúc mẹ về đã bỏ hết đồ trang sức xuống vì đeo không thoải mái.''
Lục Kiến Thành: ''...''
Tiếp theo là anh hỏi: ''Vậy đồ ăn ngon thì sao? Vì sao bây giờ mẹ con lại không thích?''
''Mẹ nói em gái hơi lệch vị trí, bác sĩ nói em gái không thể ăn quá nhiều nên mẹ vẫn luôn khống chế cân nặng.''
''Haiz...'' Hai người bạn nhỏ liên tục lắc đầu: ''Cha, cha cũng quá ngốc rồi.''
''Nếu như cha tiếp tục như vậy, ngay cả tụi con cũng không cứu cha được.''
''Nếu không cha đi hỏi chú Trần Tranh đi, những điều này chú Trần Tranh đều biết hết, chú ấy hiểu rõ hơn cha đó, chú Trần Tranh đối xử với mẹ rất tốt.''
Không hiểu sao khi Lục Kiến Thành nghe thấy câu nói này thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tối hôm đó, anh ngồi một mình trong phòng khách rất lâu.
Anh nghĩ anh không ngốc, cũng không đần.
Chỉ là anh quá gấp gáp, quá sợ hãi mà thôi.
Cho nên anh luôn đưa tất cả những gì tốt nhất, quý nhất cho cô.
Nhưng quần áo, châu báo, mỹ thực thì sao chứ?
Cô không cần cái nào trong đó.
Những thứ đó cũng không làm cô cảm động.
"Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, bây giờ mày thất bại đến cùng cực rồi đấy."
Thật ra anh rất muốn mặc kệ tất cả mà xông vào ôm lấy cô, mặc kệ cô có dùng sức như thế nào cũng đều không buông ra.
Nhưng anh sợ, sợ cô sẽ chán ghét anh hơn.
Cho nên không dám mạo hiểm đi vào.
Cô nói cô không muốn gặp anh, không cho phép anh bước vào cửa, anh thật sự không dám bước vào một bước.
Hóa ra thật sự yêu một người là sẽ cẩn thận từng li từng tí, sẽ lo được lo mất như vậy.
Sẽ trở nên rất thông minh.
Nhưng cũng sẽ đột nhiên ngu ngốc đến cực điểm.
''Khuê Khuê, rốt cuộc anh nên làm gì mới tốt đây?''
Vẻ mặt Lục Kiến Thành vừa đau thương vừa lo lắng.
Đúng lúc này người hầu mang theo Trần Tranh đi vào phòng khách rồi chuẩn bị lên tầng.
Giây phút này, trong lòng Lục Kiến Thành tràn đầy ghen tuông.
"Đã muộn như vậy rồi, còn có chuyện gì nữa sao?" Lục Kiến Thành đi qua.