Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1200: Tốc độ nhanh như chớp!



Lý Phong đứng ở cửa, nét mặt bình thản nhìn Ngô Chí Vinh.

“Lão già, tao hôm nay không phải đến đây nghe mày nói nhảm”.

“Nếu như đã không dám nói, tao sẽ chặt đứt tay chân mày, rồi từ từ hỏi sau!”

“Tao phát hiện ra chúng mày đều có một vấn đề, năng lực thì chẳng ra làm sao nhưng mấy lời xằng bậy thì vô cùng nhiều”.

“Mày muốn chết à!”

Ngô Chí Vinh gầm lên một tiếng, giơ chân lên.

Lúc chân lão vừa tiếp đất, một luồng năng lượng cực mạnh thoát ra, phát nổ!

Giống như từng viên đại bác được phóng ra.

Cuồn cuộn trong không khí.

“Bịch!”

Lúc mọi người nghe thấy âm thanh.

Một bóng đen vụt qua.

“Bốp!”

“Bốp!”

Chương 238: Tuyệt đối không bước chân vào Đông Hải

“Bốp!”

Nhanh!

Thật sự quá nhanh!

Không kịp nhìn!

Tốc độ nhanh như chớp!

Âm thanh va chạm liên tiếp dội vào tai mọi người.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì thấy trưởng tộc nhà họ Ngô mười năm phút trước còn là người bất khả chiến bại giờ đã bị đánh xuyên qua ba bước tường.

Cuối cùng va trúng vào bài vị của tổ tiên nhà họ Ngô!

Nơi đó thờ cúng bài vị của hàng chục vị tổ tiên của dòng họ Ngô.

Lúc này, những tấm bài vị đều bị vỡ nát.

Trưởng tộc gia tộc Ngô Thị, cao thủ số một của nhà họ Ngô, ngã trong đống bài vị vỡ nát tan tành, máu chảy lênh láng.

Xương ngực của lão hoàn toàn bị lõm xuống.

Ngô Chí Vinh run rẩy giơ tay chỉ vào Lý Phong: “Mày, mày, mày....”

Chưa nói xong từ thứ ba, Ngô Chí Vinh buông thõng tay xuống.

Ngô Văn Xương vội vàng chạy đến, bắt mạch cho Ngô Chí Vinh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu vỡi Ngô Chính Đức.

Run rẩy!

Khiếp sợ!

Ngày thường, những vị tiền bối và những người tài hoa xuất chúng của gia tộc Ngô Thị cao ngạo tự mãn.

Bây giờ, người nào cũng giống như một con khỉ co ro trong gió lạnh.

Bọn chúng cúi gằm, không một ai dám nhìn thẳng vào Lý Phong.

Lý Phong bình thản liếc bọn chúng một cái rồi xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Ngô Chính Đức đột nhiên hét lớn, ông ta vội vã chạy ra cửa.

“Xin hỏi vì sao cậu làm vậy? Phía sau lưng cậu có phải gia tộc lớn nào ở phía phía Nam không?”

Lý Phong quay đầu nhìn Ngô Chính Đức: “Ông là người thông minh, có những việc không cần nói, trong lòng ông chắc cũng biết rõ”.

“Con người tôi, từ trước đến giờ đều lấy đức thu phục lòng người”.

“Phì”.

Khi Lý Phong thốt ra câu đó, Vương Tiểu Thất đứng phía sau vội vàng lấy tay che miệng cười.

Lý Nhị Ngưu nhanh chóng đá vào chân Vương Tiểu Thất.

Lý Phong nói tiếp: “Người khác không gây thù chuốc oán với tôi, tôi cũng sẽ không động vào người đó”.