“Cậu nói gì cơ?” Người báo tin mặt tái mét, biểu cảm kinh hãi, anh ta thở hổn hển nói: “Người của Đông Hải tới rồi!” Nghe xong câu này, Ngô Chính Đức mặt biến sắc. Ông ta không ngờ rằng Lý Phong lại đưa người đến thành Cô Tô. Đây rốt cuộc là dũng cảm hay ngu dốt? Ngô Chí Vinh đang ngồi ở ghế chính diện, nghe xong câu này, đột nhiên cười lớn. Cùng lúc đó, các trưởng lão của gia tộc ngồi bên cạnh cũng lần lượt bật cười. Chúng cho rằng Lý Phong trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm, ngu si dại dột. Ngô Chính Vinh nói to: “Lập tức gọi điện cho Ngô Hải, bảo bọn họ không cần đi Đông Hải nữa”. Bây giờ quay trở về, chặt đứt tay chân Lý Phong cho tôi”. “Tôi sẽ nghiền nát chúng ra thành từng mảnh để đắp mộ cho cháu trai tôi!” “Không đến được nữa rồi! Đám người bọn họ, đều, đều......”. Người báo tin kinh hãi, lắp bắp nói không ra câu. “Đều làm sao?”, Ngô Chính Đức hét lớn. “Đều chết hết ở công trường phía Nam rồi! Lão đại cũng chết rồi, chết hết rồi!” Ầm! Sét đánh ngang tai. Làm sao có thể? Sao lại thế được? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại trở thành như vậy? Tin tức đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt lúc đó đều cảm thấy choáng váng. “Con trai, con trai của tôi!” Trong đại sảnh, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Chí Vinh vang lên! “Lý Phong đâu? Thằng Lý Phong đâu? Tao muốn giết hắn! Tao phải tự mình giết chết hắn!” Lúc này, có vài bóng người đi bộ qua khu vườn được trang trí cẩn thận, đứng ở lối vào đại sảnh. Khi Ngô Chí Vinh nhìn thấy Lý Phong, lão đã xác định được thân phận của anh. Ngô Chí Vinh đứng phắt dậy, chỉ tay về phía Lý Phong, hai mắt sáng rực lên như muốn chém chết Lý Phong bằng một ngàn thanh kiếm. “Lý Phong, mày giết cháu tao, còn giết cả con trai tao, mối thù này không đội trời chung.” "Trước khi tao ra tay, tao hỏi mày một câu, người đứng sau lưng mày rốt cuộc là ai!” Lý Phong đứng ở cửa, nét mặt bình thản nhìn Ngô Chí Vinh. “Lão già, tao hôm nay không phải đến đây nghe mày nói nhảm”. “Nếu như đã không dám nói, tao sẽ chặt đứt tay chân mày, rồi từ từ hỏi sau!” “Tao phát hiện ra chúng mày đều có một vấn đề, năng lực thì chẳng ra làm sao nhưng mấy lời xằng bậy thì vô cùng nhiều”. “Mày muốn chết à!” Ngô Chí Vinh gầm lên một tiếng, giơ chân lên. Lúc chân lão vừa tiếp đất, một luồng năng lượng cực mạnh thoát ra, phát nổ! Giống như từng viên đại bác được phóng ra. Cuồn cuộn trong không khí. “Bịch!” Lúc mọi người nghe thấy âm thanh. Một bóng đen vụt qua.