Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1198: Đây rốt cuộc là dũng cảm hay ngu dốt?



Cuối cùng, hắn giống như một chiếc túi bị bục, nặng nề ngã xuống dưới đất.

Mấy tên đàn em đứng bên cạnh, tên nào cũng cúi đầu nhìn xuống.

Trố mắt ngạc nhiên!

Ngô Hải, vua thế giới ngầm thành Cô Tô.

Thịt nát xương tan!

Đã chết!

Trong thành Cô Tô, tại biệt thự nhà họ Ngô.

Không biết vì sao, Ngô Chính Đức bây giờ trông vô cùng bồn chồn.

Ông ta cảm thấy tim can mình như có thứ gì đó chặn lại.

Lại dường như cảm thấy cổ họng mình bị ai đó bóp nghẹt, khiến ông ta cảm thấy việc hô hấp trở nên khó khăn.

“Chính Đức, trong số mấy đứa con trai, con là người bố xem trọng nhất, nhưng bây giờ bố rất thất vọng về con”.

Ngô Chí Vinh ngồi ở chính diện, tư thế đứng đắn, vẻ mặt uy nghiêm.

“Một Đông Hải nhỏ bé đã khiến con sợ hãi như vậy. Con nhát gan như thế này, bố làm sao có thể giao cả gia tộc nhà họ Ngô cho con được đây?”

“Bố! Mặc dù vị trí của Đông Hải rất tốt”.

“Hiện tại tốc độ tăng trưởng quả thực rất nhanh, nhưng bố không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

“Một Đông Hải bé nhỏ lại được người ta gọi là vùng đất cấm?”

Ngô Chí Vinh cười nhạo: “Vùng đất cấm cái thá gì chứ, chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi!”

“Vậy bố giải thích thế nào về nhà họ Tống và nhà họ Tiền ở Thành Hải?”

“Hừ! Điều này cho thấy thời của bọn chúng đã hết!” Ánh mắt Ngô Chí Vinh tràn đầy tự tin, “Gia tộc chúng ta có thể có được vị trí vững vàng ở thành Cô Tô như bây giờ, không chỉ do làm việc thận trọng.

“Mà còn do thực lực mạnh mẽ và dũng khí quyết chí tiến lên của bố đây!”

“Nhưng bố à....”

“Đừng nói nữa, bây giờ nhìn thấy con bố cảm thấy rất phiền. Đợi thôn tính xong Đông Hải, vị trí này của con cũng nên nhường lại đi”.

Ngô Chính Đức vô cùng kinh ngạc, biểu cảm khó tin nhìn Ngô Chí Vinh.

Ông ta hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.

Những năm qua luôn chăm chỉ cần mẫn, làm việc gì cũng đặt lợi ích của gia tộc lên đầu.

Nhưng không ngờ rằng, thứ ông ta nhận được lại là câu nói đó của bố!

Tổn thương!

Thất vọng!

Khi Ngô Chính Đức quay người bước ra khỏi đại sảnh, đột nhiên có người vội vàng chạy vào từ bên ngoài.

“Không hay, không hay rồi”.

Người này thở hổn hển, nói không ra hơi.

Ngô Chí Vinh đập bàn, chỉ vào Ngô Chính Đức nói: “Nhìn xem con đã nuôi ra loại người gì rồi?”

“Xảy ra chuyện gì vậy, có cần phải hoảng hốt kinh sợ đến vậy không?”

“Nhà họ Ngô uy nhiêm lừng lẫy, là một gia tộc nổi tiếng với hàng trăm năm lịch sử”.

“Dù cho gặp chuyện gì, cũng phải oai phong lẫm liệt, làm việc phải thong dong điềm tĩnh, đứng trước gian nguy cũng không hề run sợ!”

Ngô Chính Đức đỡ lấy người chạy vào, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ông chủ, xong đời rồi!”

“Cậu nói gì cơ?”

Người báo tin mặt tái mét, biểu cảm kinh hãi, anh ta thở hổn hển nói: “Người của Đông Hải tới rồi!”

Nghe xong câu này, Ngô Chính Đức mặt biến sắc.

Ông ta không ngờ rằng Lý Phong lại đưa người đến thành Cô Tô.

Đây rốt cuộc là dũng cảm hay ngu dốt?

Ngô Chí Vinh đang ngồi ở ghế chính diện, nghe xong câu này, đột nhiên cười lớn.

Cùng lúc đó, các trưởng lão của gia tộc ngồi bên cạnh cũng lần lượt bật cười.

Chúng cho rằng Lý Phong trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm, ngu si dại dột.

Ngô Chính Vinh nói to: “Lập tức gọi điện cho Ngô Hải, bảo bọn họ không cần đi Đông Hải nữa”.

Bây giờ quay trở về, chặt đứt tay chân Lý Phong cho tôi”.