Bình thường thành tích học tập của cậu ta luôn xếp bét, lần này cậu ta đã nhanh chóng hiểu rõ.
Hứa Hạo Nhiên nói: “Anh rể, anh nói em phù hợp với cái gì, em liền học cái đó”.
“Nói đúng rồi đó”.
Lý Phong quay đầu nói với Lý Nhị Ngưu: “Sư phụ của cậu nói, cậu là một con trâu ngốc, không phù hợp học nội công”.
“Theo lý mà nói, lời của ông ấy không sai”.
“Nhưng mà sư phụ cậu quên mất một điểm, dạy đồ đệ phải dựa theo năng lực của người đó”.
“Đầu tiên phải biết cậu phù hợp với cái gì, sau đó mới có thể truyền thụ cho cậu những loại võ công tốt nhất”.
Lý Phong biết rõ thể chất của đám người Lý Nhị Ngưu đã đạt tới tiêu chuẩn rồi.
Tiếp theo đây, điều bọn họ cần chính là huấn luyện nhắm vào đúng trọng điểm.
Lúc này, Vương Tiểu Thất đang phải băng bó toàn thân vì bị chém hai mươi mấy nhát dao cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đại ca! Tôi muốn học đao!”
“Chính vào tối hôm đó, Phi Yên mười bảy đao tàn nhẫn.
Lý Phong cười một tiếng.
Anh bảo một thành viên trong đội mang tới một con dao làm bếp và một quả táo.
Anh đặt quả táo trên đỉnh đầu thành viên đó.
Ngay sau đó, con dao làm bếp trong tay Lý Phong dường như hoàn toàn biến mất.
Hàng chục ánh dao sắc lẹm lóe lên trong không trung.
Thật nhanh!
Nhanh như chớp vậy!
Chói lóa!
Bởi vì tốc độ quả thật quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người không ai đếm được Lý Phong đã chém bao nhiêu nhát dao!
Khi Lý Phong đặt con dao vào tay thành viên đó, quả táo trên đỉnh đầu thành viên đó giống như những lát khoai tây vậy, từng miếng từng miếng rơi xuống!
Lý Phong nhìn Vương Tiểu Thất hỏi: “Biết vừa nãy tôi chém bao nhiêu nhát dao không?”