Tất cả đội viên chứng kiến Phi Yên mười mảy đao, nghe xong lời Lý Phong nói, ai nấy đều há hốc mồm, mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng đồng thời, ý chí bị mất đi cũng dần dần quay trở lại.
Chiêu pháp cao siêu như vậy, những người bình thường như bọn họ cũng có thể học được!
Nếu nói đây là đao pháp nhập môn , vậy sau này sẽ còn lợi hại đến mức nào!?
Căng thẳng!
Kích động!
Tất cả mọi người đều cảm thấy máu nóng sôi trào!
Lý Phong lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Thất: “Nếu cậu muốn học loại đao pháp này, đầu tiên phải phải luyện nhãn lực của mình, sau đó mới đến đao pháp”.
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu đến phòng bếp của căn cứ huấn luyện phụ giúp nấu ăn”.
“Đợi đến khi nào cậu có thể giống như lúc nãy, dùng ba mươi ba đao cắt quả táo thành nhiều mảnh, tôi sẽ dạy cậu làm sao dùng ba mươi ba đao chém người thành từng mảnh”.
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất vẻ mặt hưng phấn, quay đầu chạy mất quay đầu chạy mất mà không để ý khi chạy, phần băng bó vết thương đã rỉ máu đỏ tươi.
Lý Nhị Ngưu im lặng một lúc, mở miệng nói: “Đai ca, tôi muốn mạnh hơn nữa!
“Đại ca, tôi cũng muốn mạnh hơn!”
“Tôi cũng muốn!”
Mọi người đều bước lên phía trước, nhìn Lý Phong với ánh mắt chờ đợi.
Bọn họ dường như đã trở lại bản tính ngang tàng, tàn nhẫn trước đây!!
Lý Phong sớm đã có chuẩn bị, búng tay một cái.
Vào lúc này, có một thành viên điều khiển chiếc xe cẩu đi tới.
Trên chiếc xe cẩu có một hộp gỗ.
Lý Phong lấy ra một bộ đồ bảo hộ đầu gối từ trong hộp gỗ.
Anh ném bộ đồ bảo hộ đến trước mặt Lý Nhị Ngưu.
Chương 247: Chọn cảnh quay cho bộ phim
Lý Nhị Ngưu giơ tay phải ra đỡ theo thói quen.
Nhưng khi anh ta dùng tay đỡ bộ đồ bảo hộ, cơ thể anh ta bất ngờ trùng xuống.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp ôm bộ đồ bảo hộ ngã xuống đất!
Nặng quá!
Bộ đồ bảo hộ này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực tế cân nặng ít nhất phải đến một trăm kg!
Tiếp theo, Lý Phong lấy ra ba bộ còn lại từ trong hộp.
“Uỳnh uỳnh uỳnh”, ba bộ đồ bảo hộ rơi xuống đất.
Lý Phong nói với Lý Nhị Ngưu: “Bắt đầu từ bây giờ, cho dù là ăn cơm hay đi ngủ., Cho dù là ngủ cùng mụ ‘sư tử hà đông’ kia đi chăng nữa cũng phải mặc bộ này lên cho tôi”.
Vừa dứt lời, mọi người đã cười ầm lên
Hứa Phi Phi ở gần đó nghe được lời nói của Lý Phong, hai má ửng hồng.
Bà ấy và Lý Nhị Ngưu vẫn còn rất trong sáng mà.
Bà ấy muốn đẩy ngã Lý Nhị Ngưu, nhưng mà con trâu ngốc này lại cứng đầu vô cùng.
Lý Phong lấy một túi vải rất nặng từ trong hộp gỗ ra.
Anh ném túi vải ra trước mặt Tang Cẩu: “Hạt sắt bên trong này có đường kính một mi li mét”.
“Trên mỗi hạt sắt đều được đánh dấu bằng một số, tổng cộng có chín con số”.
“Nhiệm vụ mỗi ngày của cậu chính là nhặt các hạt sắt này”.
“Đợi khi nào cậu có thể phân biệt rõ ràng các hạt sắt này trong vòng 30 giây thì đến tìm tôi.”.
“Vâng!”
Tuy không biết Lý Phong làm như thế là có ý gì, nhưng Tang Cẩu vẫn nhận lệnh vô điều kiện!
“Dương Thiện Tề”.
“Có!”
“Trong những người ở đây, điều kiện và tố chất của cậu là tốt nhất”.
“Từ nhỏ cậu đã được đào tạo bài bản chính quy.”.
“Chỉ tiếc là, những phương pháp huấn luyện này đều sai rồi”.
“Điều cậu cần ghi nhớ bây giờ chỉ có một câu thôi, đó chính là bỏ đi những gì thừa thãi rườm rà, chỉ giữ lại những điều tinh túy nhất”.