“Nhiệm vụ mỗi ngày của cậu chính là nhặt các hạt sắt này”.
“Đợi khi nào cậu có thể phân biệt rõ ràng các hạt sắt này trong vòng 30 giây thì đến tìm tôi.”.
“Vâng!”
Tuy không biết Lý Phong làm như thế là có ý gì, nhưng Tang Cẩu vẫn nhận lệnh vô điều kiện!
“Dương Thiện Tề”.
“Có!”
“Trong những người ở đây, điều kiện và tố chất của cậu là tốt nhất”.
“Từ nhỏ cậu đã được đào tạo bài bản chính quy.”.
“Chỉ tiếc là, những phương pháp huấn luyện này đều sai rồi”.
“Điều cậu cần ghi nhớ bây giờ chỉ có một câu thôi, đó chính là bỏ đi những gì thừa thãi rườm rà, chỉ giữ lại những điều tinh túy nhất”.
“Đợi khi nào cậu hiểu ra thì đến tìm tôi”.
Nói xong, Lý Phong trức tiếp xoay người, kéo Hứa Hạo Nhiên đi về phía sân huấn luyện phía trước.
Thời gian sau đó, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên tại sân huấn luyện…
“Anh rể, anh rể! Chiều nay em có thể không đến sân huấn luyện không?”
Trải qua vài ngày huấn luyện, Hứa Hạo Nhiên đã dần dần có dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.
Bụng bia đã biến mất, có thêm vài múi cơ bắp.
Trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Chỉ là bây giờ, một khi nhắc đến các ngôi sao thần tượng, cậu ta lại biến thành một thanh niên với nhiều lý tưởng viển vông trong đầu.
“Có chuyện gì đặc biệt quan trọng không?”
“Đương nhiên là có rồi, anh rể, anh không biết đâu, lần này Đông Hải đã hoàn toàn bùng nổ rồi!!” Hứa Hạo Nhiên diễn tả vô cùng sinh động.
Cậu ta nói với Lý Phong, ngôi sao nam nổi tiếng Lương Hàn Thần đang đến Đông Hải rồi.
“Anh rể, cho dù anh không bao giờ xem phim và quan tâm đến các diễn viên nổi tiếng thì chắc cũng phải biết đến Lương Hàn Thần chứ ?”
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, không có một chút phản ứng nào.
“Không phải chứ, anh lại không biết Lương Hàn Thần cơ á! Đó chính là Lương Hàn Thần đấy!”
“Anh ta cũng nổi tiếng trên thế giới lắm đó! Có rất nhiều đạo diễn lớn của Hollywood đều mong muốn làm việc với anh ta”.
“Lần này, anh ta đến Đông Hải là để lấy bối cảnh cho một bộ phim nổi tiếng”.
“Trong đó có một cảnh chính là quay ở tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta đấy”.
Hứa Hạo Nhiên nói đến thế, Lý Phong mới phản ứng lại.
Thảo nào chiều nay Hứa Mộc Tình không ở nhà ăn cơm, hóa ra là đi tiếp đón các ngôi sao và đạo diễn lớn.
Cho dù là ngôi sao hay đạo diễn, đối với Lý Phong, cũng chỉ là công việc mà thôi, không khác gì những người quét rác ngoài đường và nhân viên ship đồ ăn cả.
Ăn cơm xong, Hứa Hạo Nhiên thích thú đi ra ngoài.
Cậu ta không ngừng nói đến Lương Hàn Thần.
Mà lúc này, Lương Hàn Thần đang ngồi ở phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Anh ta mặc một bộ vest sang trọng phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ Rolex trên tay trị giá hai triệu và cặp kính râm trị giá hàng nghìn đô la.
Tự tin.
Thanh lịch.
Cao quý.
Toàn thân anh ta đều thể hiện sự ưu việt.
Nhìn giống như một báu vật sáng lấp lánh được trưng bày trong tủ kính vậy.
Lương Hàn Thần đặt tài liệu cầm trong tay để xuống, hỏi người bảo vệ bên cạnh: “Cố Ngôn Hi đến chưa?”
“Vừa mới nhận được cuộc gọi, bọn họ đã ở dưới hầm để xe, sắp tới nơi rồi”.
Lương Hàn Thần mở tài liệu, trang đầu tiên là ảnh Hứa Mộc Tình.
Trong tấm ảnh, Hứa Mộc Tình mặc một bộ đồ công sở, để kiểu tóc đuôi ngựa giản dị mà vô cùng xinh đẹp.