Nhưng để bù đắp cho anh ta nên đã cử cô thư ký thân cận của mình đến. Coi như là món khai vị trước bữa ăn, để anh ta nếm thử trước, rồi sau đó mới đến món ăn chính là cô sau. Nghĩ đến đây, Lương Hàn Thần bắt đầu cẩn thận quan sát Trương Hiểu Bình. Anh ta thấy Trương Tiểu Bình cũng rất xinh đẹp. Vì vậy lập tức bước đến. Trương Hiểu Bình chỉ là bước vào để lấy chiếc túi mà Hứa Mộc Tình bỏ quên. Nhưng khi nhìn thấy Lương Hàn Thần vội vàng xông tới, cô ấy không khỏi bàng hoàng. Thấy Lương Hàn Thần vội vã đẩy mình vào trong góc, Trương Hiểu Bình đưa tay ôm ngực, nhỏ giọng hỏi. “Anh Lương, anh muốn làm gì vậy?” Nụ cười trên mặt Lương Hàn Thần càng trở nên rạng rỡ. Nhìn Trương Hiểu Bình ở khoảng cách gần như vậy, anh ta phát hiện ra người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp. Mặc dù không cùng đẳng cấp với Hứa Mộc Tình, nhưng đã lâu rồi anh ta không chơi một người phụ nữ giản dị đơn thuần như vậy. Anh ta duỗi một ngón tay, hất cằm của Trương Hiểu Bình lên. Anh ta nở một nụ cười làm mê mẩn hàng nghìn cô gái: “Không ngờ cô Hứa cũng khá chu đáo đó”. Như bình thường, Trương Hiểu Bình lúc này có lẽ nhất định đã phải mê mẩn nụ cười tuyệt đẹp và rạng rỡ của anh ta. Lương Hàn Thần cúi đầu xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Hiểu Bình. “Bốp!” Một cái tát đột ngột ập đến, âm thanh vang vọng cả căn phòng. “Anh làm cái gì vậy? Đồ lưu manh!” Trương Hiểu Bình tát Lương Hàn Thần một cái tát đau đớn. Cô ấy vươn tay đẩy Lương Hàn Thần ra, sau đó vội vàng bước đến chỗ ghế sofa, nhặt chiếc túi mà Hứa Mộc Tình không cẩn thận làm rơi, định rời đi. Nhưng lúc này, Lương Hàn Thần đã đứng chặn ở cửa. Giờ phút này, gương mặt Lương Hàn Thần đã không còn nụ cười tỏa nắng ban nãy. Hung ác! Nham hiểm! “Con điên này, mày dám đánh tao, mày có biết khuôn mặt này đáng giá bao nhiêu tiền không?” “Mày có biết mỗi đêm có bao nhiêu phụ nữ muốn dạng hai chân ra chờ tao cưng chiều không?” “Dám không nể mặt tao!” Nói xong, Lương Hàn Thần liền vỗ tay. Hai vệ sĩ trốn trong căn phòng nhỏ nhanh chóng bước ra. Lương Hàn Thần chỉ vào Trương Hiểu Bình, nói: “Hai cậu đè cô ta lên bàn cho tôi”. “Ông đây vừa mới bị Hứa Mộc Tình chọc giận, bây giờ tao sẽ dùng mày để trút giận”. Vừa dứt lời, hai vệ sĩ nhanh chóng chạy tới. Trương Hiểu Bình sợ hãi lùi lại phía sau. Khi hai tên vệ sĩ giương nanh múa vuốt xông tới, cô ấy lập tức trong túi ra một bình xịt cay. “Xì!” “Xì!” “Á! Mắt của tôi! Hai vệ sĩ kêu gào thảm thiết. Trương Hiểu Bình nhanh chóng lướt qua bọn chúng, đẩy Lương Hàn Thần đang đứng chặn ở cửa, vội vàng chạy ra ngoài. “Hai tên phế vật! Mau chóng đuổi theo cho tao!