Lương Hàn Thần chỉ vào Trương Hiểu Bình, nói: “Hai cậu đè cô ta lên bàn cho tôi”. “Ông đây vừa mới bị Hứa Mộc Tình chọc giận, bây giờ tao sẽ dùng mày để trút giận”. Vừa dứt lời, hai vệ sĩ nhanh chóng chạy tới. Trương Hiểu Bình sợ hãi lùi lại phía sau. Khi hai tên vệ sĩ giương nanh múa vuốt xông tới, cô ấy lập tức trong túi ra một bình xịt cay. “Xì!” “Xì!” “Á! Mắt của tôi! Hai vệ sĩ kêu gào thảm thiết. Trương Hiểu Bình nhanh chóng lướt qua bọn chúng, đẩy Lương Hàn Thần đang đứng chặn ở cửa, vội vàng chạy ra ngoài. “Hai tên phế vật! Mau chóng đuổi theo cho tao! “Tinh!” Cửa thang máy của nhà để xe dưới tầng hầm mở ra. Trương Hiểu Bình cầm theo túi của Hứa Mộc Tình hốt hoảng chạy ra ngoài. Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đang trò chuyện trong xe, nhìn thấy Trương Hiểu Bình với bộ dạng hớt hải, hai người vội vàng xuống xe. “Hiểu Bình, em sao vậy?” Trương Hiểu Bình sợ đến mức ứa nước mắt. Cô ấy vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, đúng lúc đang định nói. Vài tên vệ sĩ của Lương Hàn Thần hùng hổ lao ra khỏi thang máy. Đồng thời, còn có Lương Hàn Thần với vẻ mặt u ám. Những vệ sĩ này bao vây ba người Hứa Mộc Tình. Khi Lương Hàn Thần đến gần, anh ta nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, thư ký của cô rốt cuộc có chuyện gì vậy?” “Tôi có nhã ý muốn giúp cô ấy lấy túi. Cô ấy không chỉ từ chối mà còn tát tôi một cái”. Lương Hàn Thần chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của mình. Cố Ngôn Hi không khỏi bị sốc khi nhìn thấy cảnh này. Cô ta biết rằng Lương Hàn Thần không chỉ là ngôi sao quốc tế nổi tiếng. Mà còn là con trai của nhà họ Lương, một trong những thế gia lớn nhất ở Thành Hải! Cô Ngôn Hi vội vàng hòa giải: “Chuyện này chắc là có hiểu nhầm gì đó, anh đừng tức giận, từ từ nói chuyện”. “Nói gì mà nói? Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám tát vào mặt tôi, cô có biết khuôn mặt của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?” “Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi phải đưa người phụ nữ này lên lầu, nghiêm khắc dạy dỗ cô ta”. Nói xong, Lương Hàn Thần túm lấy tay Trương Tiểu Bình. Lúc này, Hứa Mộc Tình đã kéo Trương Tiểu Bình ra sau lưng. Cô nhìn chằm chằm Lương Hàn Thần bằng ánh mắt sáng quắc. Hứa Mộc Tình lúc này, nghiêm mặt nói: “Anh Lương, tôi hiểu rất rõ thư ký của mình”. Chương 249: Vận dụng linh hoạt “Cô ấy là người như thế nào? Tôi hiểu rất rõ”. “Tôi biết rõ cô ấy không phải là người có thể tùy tiện đánh người”. "Tôi muốn biết trên lầu vừa xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy phải ra tay đánh anh?” “Hừ, sao cơ, lẽ nào cô cho rằng tôi là người ra tay trước sao?” “Tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, loại phụ nữ như thế nào mà chẳng có, chẳng lẽ lại có hứng thú với loại phụ nữ quê mùa này sao?” Trương Hiểu Bình vội vàng nói: “Chị Tình, hắn ta định sàm sỡ em, còn bảo vệ sĩ đè em lên bàn!” Trương Hiểu Bình sợ đến mức nước mắt trào ra, cô ấy co rúm lại trốn sau lưng Hứa Mộc Tình. “Đồ đàn bà hôi hám, dám vu oan giá hoại cho tao! Mày dám huỷ hoại thanh danh của tao! Theo tao lên lầu!” Nói xong, Lương Hàn Thần lập tức hành động, vồ lấy Trương Hiểu Bình từ phía sau Hứa Mộc Tình. Lúc này, Hứa Mộc Tình nhanh chóng ra tay. Cô vươn tay trái ra giữ lấy cánh tay của Lương Hàn Thần. Ngay lập tức, cùi chỏ phải của cô áp vào ngực Lương Hàn Thần, quật anh ta ngã về đằng sau! “Rầm!” Lương Hàn Thần ngã rầm xuống đất. Hứa Mộc Tình lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Lương Hàn Thần: “Anh Lương, xin anh nhớ kỹ đây là Đông Hải”. “Anh làm gì ở đâu, tôi không quan tâm”. “Nhưng ở Đông Hải, không ai có đặc quyền gì cả!” “Nếu như anh tiếp tục như vậy, đừng trách tôi không khách khí!” Lạnh lùng! Ngầu! Mấy ngày nay bị nhiễm Hứa Hạo Nhiên, lúc ở trong phòng Hứa Mộc Tình cũng bảo Lý Phong dạy một số kỹ thuật tự vệ cơ bản. Trước đây, những thủ thuật mà Trần Quả dạy cho cô không hữu dụng lắm. Xét cho cùng, sức lực của Hứa Mộc Tình kém rất xa Trần Quả. Còn những gì Lý Phong dạy là kỹ năng cơ bản. Không đòi hỏi dùng quá nhiều lực. Hứa Mộc Tình có thể dễ dàng sử dụng linh hoạt. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô dùng với người khác.