“Bốp!” “Bốp!” Tiếng đấm đá nhau vang vọng không ngớt trong không trung. Cùng lúc tiếng roi vang lên, một tên lưu manh đang gào khóc. Được một lúc, tiếng than khóc lại tiếp tục vang lên không ngừng. Một đám người đó đều đã bị một mình Vương Tiểu Thất đánh bại, nằm sõng soài trên mặt đất. Lúc này, đứng trước mặt Vương Tiểu Thất chỉ còn lại Kỳ Tử Hạo và hai tên vệ sĩ. Kỳ Tử Hạo bị dọa sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau. Hắn chỉ tay vào mặt Vương Tiểu Thất: “Mày đừng có qua đây!” “Nói cho mày biết, tao chính là cậu chủ của nhà họ Kỳ!” “Ở cái đất Thành Hải này không có kẻ nào dám đánh tao!” “Bốp!” Vương Tiểu Thất đột nhiên lao lên và giáng cho Kỳ Tử Hạo một cú đấm mạnh! Lúc này, một nửa khuôn mặt của Kỳ Tử Hạo bị nhánh cây làm sưng lên. Hắn ôm chặt khuôn mặt sưng tấy của mình, vừa khóc vừa mắng. “Mày dám đánh tao, mày lại dám đánh tao!” “Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đánh tao!” “Mày chết chắc rồi, bọn mày chết chắc rồi!” Kỳ Tử Hạo vừa chạy vừa chửi bới. Khi chửi xong câu này, hắn đã trốn vào trong một chiếc xe thể thao cách đó không xa. Chiếc xe gầm rú phóng đi trong làn khói mịt mù. “Hừ, rác rưởi!” Khi Vương Tiểu Thất quay người lại, đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông tuấn tú đã ngồi bên cạnh Lý Phong từ lúc nào. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của người này, Vương Tiểu Thất có cảm giác mình đang đứng trên bờ vực. Còn người đàn ông này đang ở trên đỉnh của vách núi. Cao ngạo! Không thể với tới! Vương Tiểu Thất cảm thấy dù cho có leo lên cao đến như thế nào cũng không thể đạt tới độ cao của gã. “Tiểu Thất”. Lý Phong đột nhiên nói. “Có!” “Trong vòng bán kính một trăm mét, không được cho phép bất kỳ người lạ nào tiếp cận”. “Vâng!” Vương Tiểu Thất huýt sáo một tiếng. Các thành viên trong đội đang đi dạo xung quanh nhanh chóng tụ hợp lại. Sau đó để Lý Phong và người đàn ông lần đầu tiên họ gặp kia có không gian yên tĩnh để nói chuyện. Người này chính là anh em vào sinh ra tử với Lý Phong, Cao Kiếm. Cao Kiếm liếc nhìn Vương Tiểu Thất và những thành viên trong đội, cười nói: “Đại ca, mấy anh em anh mới thuê cũng không tệ! Đã ra dáng phết rồi đấy”. “Một đám nhóc ấy mà, cũng chỉ có thể lăn lộn trong bùn thôi”. “Nếu như thực sự gặp phải cao thủ, người ta có thể thổi bay bọn họ chỉ bằng một cái hắt hơi”. Lý Phong nhẹ giọng nói: “Đồ tôi cần, cậu đã mang tới chưa?” Cao Kiếm ngay lập tức đưa cho Lý Phong một cuốn sổ nhỏ. Lý Phong tiện tay lật qua một chút, khẽ gật đầu. Sau đó, hai người nhỏ giọng nói chuyện. Vương Tiểu Thất và những người khác đang đứng ở xa, không thể nghe thấy họ nói gì. Tuy nhiên, Vương Tiểu Thất nhìn Cao Kiếm bằng ánh mắt tràn đầy khao khát. Cậu ta biết rằng, người đàn ông này là đàn em của Lý Phong. Chương 259: Bọn mày mù hết rồi à? Cùng là đàn em. Nhưng giữa bọn họ lại có khoảng cách rất lớn. Tuy nhiên, Lý Phong đã nói rồi, chỉ cần nỗ lực chăm chỉ, một ngày nào đó bọn họ nhất định sẽ thể đạt đến được trình độ đó. “Rầm!” “Rầm!” Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe. Ngay sau đó, nhìn thấy một đội quân bước những bước tiến lớn, nhanh chóng tiến lại gần. Những người này mặc vest và đi giày da. Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt uy nghiêm. Ở phía sau ông ta, Kỳ Tử Hạo cười một cách đắc ý. Kỳ Tử Hạo chỉ vào Vương Tiểu Thất và nói: “Đây, chính là người này!” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, quát: “Không biết trời cao đất dày!” “Dám làm loạn ở đất Thành Hải, đưa tất cả bọn chúng đi!” Đám người mà người đàn ông trung niên đó dắt theo, người nào cũng được huấn luyện bài bản. Bước đi như gió, di chuyển như thỏ! Hai bên chuẩn bị lao vào dành nhau. “Dừng tay”. Giọng của Cao Kiếm đột nhiên truyền tới. Lúc này, gã đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn về phía người đàn ông trung niên. “Tôi khuyên ông đừng có làm mấy chuyện vô vị ở đây nữa, trước khi mọi việc chưa trở nên nghiêm trọng, mau đưa người rời khỏi đây”. Cao Kiếm trầm giọng, trong giọng điệu ẩn giấu nét ngang tàn ngạo nghễ. Gã chỉ đứng ở đó cũng đem đến cho người khác cảm giác sừng sững như một ngọn núi, không cách nào có thể leo lên được! Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt: “Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu này”. Trong số tám chiến tướng dưới trướng Lý Phong, Cao Kiếm là người có tính khí nóng nảy nhất! Người đàn ông trung niên vừa nói xong, bóng Cao Kiếm đột nhiên lóe lên trong mắt ông ta, ngay lập tức có một luồng khí mạnh lao tới. “Bốp!” Cái tát kêu vang. Người đàn ông trung niên ngã xuống đất. “Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không!” Người đàn ông trung niên phẫn nộ hét lớn vào đám người bên cạnh: “Bọn mày mù hết rồi à?” “Người này dám công kích tao, còn không mau hành quyết chúng nó ngay tại chỗ!” Ánh mắt Cao Kiếm lướt qua. “Kẻ nào dám động?”