Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1267: Không thể động.



Trong số tám chiến tướng dưới trướng Lý Phong, Cao Kiếm là người có tính khí nóng nảy nhất!

Người đàn ông trung niên vừa nói xong, bóng Cao Kiếm đột nhiên lóe lên trong mắt ông ta, ngay lập tức có một luồng khí mạnh lao tới.

“Bốp!”

Cái tát kêu vang.

Người đàn ông trung niên ngã xuống đất.

“Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không!”

Người đàn ông trung niên phẫn nộ hét lớn vào đám người bên cạnh: “Bọn mày mù hết rồi à?”

“Người này dám công kích tao, còn không mau hành quyết chúng nó ngay tại chỗ!”

Ánh mắt Cao Kiếm lướt qua.

“Kẻ nào dám động?”

Soạt!

Lúc này, đội quân được huấn luyện bài bản cảm thấy rợn hết sống lưng.

Tất cả bọn họ lập tức đứng thẳng!

Ánh mắt thật đáng sợ!

Hơn nữa, bọn chúng nhận ra trên người Cao Kiếm có một loại khí chất khiến chúng phải phục tùng và thậm chí là khâm phục!

Cao Kiếm cúi đầu nhìn người đàn ông trung niên.

Gã nhấc chân lên, giẫm mạnh lên ngực người đàn ông ta, cúi xuống nhìn chằm chằm vào ông ta: “Mày biết tao là ai không?”

“Tao không quan tâm mày là ai, mày dám làm loạn trên đất của tao, tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Cao Kiếm đột nhiên phá lên cười.

“Ha ha ha! Tao đã chiến đấu trên chiến trường bao nhiêu năm như vậy rồi nhưng chưa từng có kẻ nào dám nói lời này với tao! Thú vị, rất thú vị, ha ha ha....”

Tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng Cao Kiếm và lạnh lùng đá cho gã một cái.

Tiếng cười của Cao Kiếm đột ngột dừng lại.

Gã quay đầu nhìn Lý Phong, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Lão đại, anh đá tôi làm gì?”

“Tôi đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nơi công cộng cấm tiếng ồn”

“Cái âm thanh to lớn của cậu, nhỡ dọa trẻ con, phụ nữ mang thai thì phải làm sao?”

“Nếu không dọa được bọn họ, thì cũng không được dọa cây dọa cỏ”.

“Ồ”.

Người đàn ông ban nãy vẫn còn uy phong lẫm liệt, lúc này, giống như một đứa em trai biết nghe lời, gãi đầu gãi tai, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, Cao Kiếm lấy ra tờ chứng nhận từ trong người mình, ném thẳng vào mặt người đàn ông trung niên!

Lúc người đàn ông đó mở chứng nhận ra xem.

Sấm sét giữa trời quang!

Mặt tái mét!

Đũng quần ông ta ướt hết rồi.

Trời ơi!

Ông trời ơi!

Là ai đã mời vị tướng hùng dũng này tới đất Thành Hải!?

Người đàn ông trung niên vội vàng bò dậy khỏi mặt đất!

Cúi đầu!

Gập người!

Khom lưng khụy gối!

“Tôi tôi tôi, tôi có mắt mà như mù! Cầu xin ngài tha thứ cho tôi!”

Khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông trung niên, Cao Kiếm không buồn ra tay.

Gã quay đầu về phía Lý Phong hỏi: “Lão đại, giải quyết thế nào?”

Lý Phong hỏi: “Kỳ Tử Hạo là người như thế nào?”

“Tôi, tôi và anh ta không có quan hệ gì”. Người đàn ông trung niên vội vàng gạt đi.

“Đánh gãy tay chân, ném hết xuống sông”.

Nói xong, Lý Phong và Cao Kiếm đi về phía con đường nhỏ hẻo lánh ở bên cạnh.

Vương Tiểu Thất cười nham hiểm lao về phía Kỳ Tử Hạo.

“Á á!”

Xương cốt gãy nát!

“Á á!

Tiếng kêu thảm thiết!

Không thể động.

Không dám động.

Khoảnh khắc này ai cũng không dám động.

Người đàn ông trung niên nhìn hai bóng người xa xăm với ánh mắt kinh hoàng.

Thân phận của Cao Kiếm đã khiến người đàn ông trung niên đó sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

Còn người đàn ông bên cạnh gã, người ông ta chưa từng nhìn thấy trước đây là ai?

Một người đàn ông có thể khiến thiếu tướng năm sao gọi một tiếng đại ca!

Quá đáng sợ!

Từ lúc nào mà Thành Hải xuất hiện người đàn ông đáng sợ như vậy!