Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1451



Chương 1451

Ngay cả bàn chân đạp lên bãi cát trắng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đi được mấy phút, Chu Tiễn Nam nhìn thấy dáng người cao lớn kia.

“Khuê Khuê, Lục Kiến Thành ở…” Phía trước.

Anh ấy vừa định nói thì Nam Khuê đã ngẩn người: “Tiễn Nam, tôi thấy thật rồi, tôi thấy anh ấy rồi.”

“Tôi chắc chắn người kia chính là anh ấy, chính là anh ấy, mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng tôi nhất định không nhận nhầm.”

Dứt lời Nam Khuê đã kích động chạy đến.

Cô chạy đến, vạt váy tung bay theo gió, toàn thân như chìm trong sự vui vẻ.

Nhưng Chu Tiễn Nam lại không dám nhìn những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cuối cùng cô cũng lại gần.

Nam Khuê dừng bước, gần như ngừng thở mà bước qua.

Ở khoảng cách không xa, cô vô cùng chắc chắn và khẳng định người này chính là Kiến Thành của cô.

Nỗi nhớ những ngày này, bây giờ tất cả đều điên cuồng dâng trào.

Nam Khuê không nhịn được nữa mà kích động đi qua, đồng thời run rẩy nói: “Kiến…”

Nhưng cô vừa nói được một chữ.

Đột nhiên có một cô gái bước qua trước mặt cô, tiếng cười duyên như chuông bạc, ôm lấy Kiến Thành của cô.

Điều khiến cô không ngờ là Kiến Thành không chỉ không từ chối mà ngược lại còn chủ động ôm lấy vai của cô gái kia.

Họ sóng vai dựa vào nhau, dáng vẻ ân ái thân mật.

Ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào họ, ánh nắng màu hồng cam vô cùng xinh đẹp.

Họ cứ như vậy dựa vào nhau, giống như một đôi tình nhân ân ái nhất khiến người khác hâm mộ.

Nhưng rõ ràng không phải là như vậy mà?

Anh là Kiến Thành, Kiến Thành của cô.

Người trước mắt không phải là người khác mà là chồng của cô mà!

Là người mà cô đã đợi, đã chờ suốt mấy tháng!

Tại sao có thể như vậy được?

Sao anh lại ôm người phụ nữ khác, hơn nữa còn là dáng vẻ cưng chiều ngọt ngào như vậy nữa.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Nam Khuê cũng không muốn tin.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô không muốn tin cũng không được.

Cô không kiềm chế được nữa, cô chạy đến, khi thấy khuôn mặt của Lục Kiến Thành và cô gái kia, Nam Khuê như điên cuồng, gần như mất khống chế mà đẩy người phụ nữ kia ra, sau đó nhìn Lục Kiến Thành, lệ rơi đầy mặt nói: “Kiến Thành, anh còn sống, anh được cứu về rồi, thật sự quá tốt rồi.”

“Kiến Thành, anh còn nhớ em không?”

Thấy Nam Khuê khóc thương tâm, Lục Kiến Thành buồn bực nhìn cô: “Cô gái này, cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là cái gì Kiến Thành trong lời cô, tôi tên Cố Mạc Hàn.”

“Ha ha…”

Nghe lời anh nói, Nam Khuê không nhịn được mà bật cười chế giễu.