Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1679



Chương 1679

Hai đứa trẻ vẫn không tin cho lắm.

Cùng lúc nhìn về phía nhau, anh nhìn em, em nhìn anh.

Sau đó lại đưa ánh mắt lên người Cố Ngôn Bân: “Người thật sự hơn năm mươi tuổi?”

“Thế nào? Trông không giống sao?”

“Vâng.” Hai đứa bé đồng thời dùng sức lắc đầu: “Chả giống chút nào luôn.”

Hiếm khi gặp được hai đứa nhóc lanh lợi đáng yêu như vậy, hơn nữa còn là một đôi song sinh, quan trọng nhất là, lần đầu tiên ông nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng thân thiết.

Cho nên, Cố Ngôn Bân cũng không sốt ruột rời khỏi hội trường, ngược lại vô cùng hứng thú “bắt chuyện” với hai cậu nhóc kia.

Trợ lý bên cạnh cũng mở miệng giải thích: “Tổng giám đốc Cố quanh năm tập thể dục, hơn nữa cực kỳ chú trọng dưỡng sinh, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cho nên mới thoạt nhìn khá trẻ tuổi, tính theo tuổi tác, hai cậu gọi là ông là hoàn toàn chính xác.”

Nghe được lời giải thích này, lúc này Niệm Khanh và Tư Mục mới tương đối bị thuyết phục.

“A, con biết rồi, đây chính là mỹ nhân tuổi đông* mà mẹ nói.” Niệm Khanh xoay đầu, cũng không có suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra.

*mỹ nhân tuổi đông: những người đẹp cho dù có tuổi, bề ngoài vẫn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.

Cậu bé Lục Tư Mục lập tức đưa tay che miệng cậu lại: “Này này, mỹ tuổi đông là để hình dung những chị gái xinh đẹp, vị này là người ông tuổi đông mới đúng.”

“Đúng đúng đúng.”

Nghe hai đứa trẻ nói chuyện, Cố Ngôn Bân lại bị chọc cười ha ha.

Trợ lý bên cạnh cũng rất vui lây.

Mấy năm nay, tổng giám đốc Cố đối với công việc vẫn cần cù chăm chỉ, nghiêm túc chịu trách nhiệm, cho dù là một chút chuyện nhỏ cũng tự mình đi làm.

Trách nhiệm rất lớn, áp lực cũng rất lớn.

Hiếm khi có một nụ cười thoải mái và sảng khoái như ngày hôm nay.

Vì vậy, trợ lý cảm thấy ngày hôm nay đến thật tốt.

Sau khi tiếp nhận người trước mắt là “ông”, Niệm Khanh và Tư Mục lập tức đứng nghiêm chỉnh ở trước mặt Cố Ngôn Bân.

Ngay sau đó, đồng thời cúi người, giọng nói trong trẻo chân thành vang lên: “Chúng cháu xin lỗi ông, vừa rồi là bọn cháu không cẩn thận đã đụng vào ông, mong ông tha lỗi ạ.”

Cố Ngôn Bân lập tức đỡ bọn họ dậy: “Không trách các cháu, ông cũng nên nói xin lỗi các cháu, ông cũng có lỗi.”

“Các cháu có phải là cặp song sinh không?”

Hai cậu bé dùng sức gật đầu: “Đúng vậy ạ!”

“Vậy để ông đoán xem, ai là anh, ai là em?”

Cố Ngôn Bân nghiêm túc quan sát một lượt, sau đó đưa tay chỉ vào Niệm Khanh đứng bên trái: “Ông đoán, đây là em trai.”

Ngay sau đó, lại chỉ về phía Tư Mục: “Đây là anh!”

“Ông ơi, sao ông đoán được vậy?” Hai cậu bé cực kỳ tò mò, nhưng mà cũng không tiết lộ đáp án.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.