Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1680



Chương 1680

“Tư Mục, Niệm Khanh, cuối cùng cũng tìm được các con rồi, các con dọa mẹ sợ chết đi được.”

Nhìn thấy Nam Khuê, hai người lập tức chạy tới, một trái một phải nắm chặt tay Nam Khuê, lộ vẻ vô cùng ân cần.

“Cha đã nói cho các con như thế nào? Đi vệ sinh xong lập tức trở lại, có biết là dọa mẹ sợ lắm không hả? Cứ lo lắng cho các con mãi.”

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Nam Khuê, Lục Kiến Thành vẫn còn sợ hãi.

Cho nên không khỏi nghiêm túc nói hai đứa nhỏ.

Lúc này, Cố Ngôn Bân chủ động cất bước đi tới: “Thì ra là hai cậu bé này là của nhà họ Lục, chuyện này nói ra thì tôi cũng có trách nhiệm, chỉ lo nói chuyện phiếm với hai đứa bé, quên mất cha mẹ chúng sẽ sốt ruột.”

Lục Kiến Thành cũng đã nhận ra Cố Ngôn Bân.

Anh đi tới, chủ động vươn tay: “Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, sợ là quấy rầy ông Cố rồi.”

“Không có không có, trái lại lại mang rất nhiều niềm vui cho ông già như tôi đấy.”

Bên kia, Niệm Khanh và Tư Mục đã đem chuyện vừa xảy ra nói đại khái cho Nam Khuê một lần.

Nam Khuê chủ động tiến lên phía trước: “Ông Cố, cháu là mẹ của hai đứa nhỏ, xin lỗi vừa rồi đã mang đến phiền phức cho ngài, thật sự là ngại quá.”

Cố Ngôn Bân cười xua tay: “Không có gì đáng ngại, chuyện nhỏ mà thôi, trái lại hai đứa nhóc này cực kỳ thú vị nhé.”

“Cảm ơn ông Cố đã khoan dung rộng lượng, vừa rồi ở trong bữa tiệc nghe thấy giới thiệu sâu sắc ngài, có chút xúc động lẫn cả rung động, ngài vì sự nghiệp công ích mà cống hiến nhiều như vậy, thật sự làm cho người ta kính nể.”

“Tiện tay mà thôi, ta làm còn chưa đủ, các người là những nhân tài mới xuất hiện chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi nhiều.”

Ngay sau đó, Cố Ngôn Bân nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mục: “Các cháu còn chưa tiết lộ đáp án cho ông đâu!”

Nam Khuê nhìn về phía bọn họ: “Mau lên con.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hai đứa trẻ lập tức đứng ngay trước mặt Cố Ngôn Bân như vừa rồi.

Niệm Khanh mở miệng trước: “Chào ông ạ, cháu là em.”

Tư Mục cũng theo đó: “Chào ông ạ, cháu là anh.”

Sau đó, hai người cười với nhau: “Ông ơi, ông đoán đúng rồi!”

“Vậy sao?” Cố Ngôn Bân có vẻ rất vui vẻ , tiếng cười sảng khoái luôn hiển hiện.

Sau khi tạm biệt Cố Ngôn Bân, Lục Kiến Thành dẫn cả nhà lên xe.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Cố Ngôn Bân bỗng nhiên thở dài một hơi.

Trợ lý: “Tổng giám đốc Cố sao đột nhiên lại thở dài vậy ạ?”

“Đột nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ.”

Năm đó, nếu không phải là ông cô phụ và cố tình buông tay, có lẽ ông cũng sẽ có.

Mà thôi, trong tình huống như vậy, nếu ông không buông tay, có thể sẽ hại chết cô ấy.

“Đi thôi!”