Không phải người ông nội đã mất kia không thích cô ta sao, không phải nghĩ trăm phương nghìn kế để chia cắt cô ta và Kiến Thành sao?
Cô ta cứ làm chuyện đó cùng Kiến Thành vào hôm đó đấy, nhất định chọn vào ngày giỗ một trăm ngày của ông.
Cô ta muốn cho ông nhìn thấy rõ, muốn cho ông hối hận, muốn ông chết không nhắm mắt.
Haha…
Advertisement
Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được cười sảng khoái.
Khuôn mặt đầy mưu mô thâm hiểm.
Chẳng bao lâu nữa, ngày đó sẽ đến sớm thôi.
Những ngày tốt đẹp của cô ta cũng sắp đến rồi.
Còn đối với việc mang thai?
Cô ta có rất nhiều cách, căn bản là không đáng lo.
Ngày giỗ một trăm ngày của ông nội diễn ra vào thứ bảy, vì vậy Nam Khuê không cần phải xin nghỉ phép.
Cô tỉnh dậy ngay khi trời vừa hửng sáng, vừa mặc quần áo và giày vào thì nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành: "Anh đợi em ở dưới nhà."
"Được, tôi lập tức xuống ngay."
Vì là ngày giỗ một trăm ngày nên cả hai đều mặc áo khoác dài màu đen, trước ngực cài một bông hoa trắng.
Cảm xúc của hai người đều rất thâm trầm, ai cũng không chịu chủ động nói gì, cả đoạn đường đều rất im lặng.
Mãi đến khi chuẩn bị xuống xe, Lục Kiến Thành lấy hộp trang sức bên người ra, lấy ra một chiếc vòng tay ngọc bích ở bên trong: "Cha mẹ vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn, lần trước em không đeo vòng tay cả hai người họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
"Hơn nữa chiếc vòng này là do chính tay ông nội tặng cho em, hôm nay chúng ta cùng nhau đến gặp ông, nên đương nhiên phải đeo."
Lúc này đây, Nam Khuê cũng rất hợp tác.
Cô nhận lấy, không chút nghĩ ngợi liền đeo vào tay.
Nếu thực sự có linh hồn trên bầu trời, hoặc nếu ông nội thực sự có thể nhìn thấy cô trên trời, cô biết ông nội nhất định hy vọng cô đeo chiếc vòng ngọc này.
Cũng như ngày ông nội mất, ngày hôm nay thời tiết rất xấu.
Nam Khuê và Lục Kiến Thành vừa xuống xe thì một luồng gió bất ngờ ập đến.
Lục Kiến Thành thuận thế nắm lấy tay Nam Khuê: "Gió to, chúng ta cùng đi."
"Ừm."
Khi họ đến thì cha mẹ chồng đã đến rồi.
Bốn người họ cùng nhau quỳ xuống trước mặt ông nội.
"Cha, chúng con tới thăm cha đây!"
"Ông ơi, chúng cháu tới thăm ông đây!"
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Mọi người cùng nhau nói, sau khi nói xong thì cùng dập đầu.
Dập đầu xong ba cái, vẫn không có ai đứng dậy.
Một lúc sau, Nam Khuê mới được Lục Kiến Thành đỡ dậy, đồng thời nói: "Thân thể em yếu, mặt đất ở đây cũng rất lạnh, thời tiết cũng lạnh, em quỳ lâu dưới đất không tốt cho sức khỏe đâu."