Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 479: Vì cô biết rằng mình đã phụ tâm nguyện của ông nội.  



"Em đứng lên trước đi, đứng cũng được."



Nam Khuê lắc đầu: "Mọi người đều quỳ mà, để em quỳ cùng mọi người."



"Khuê Khuê..."



Advertisement

Lục Kiến Thành định tiếp tục khuyên cô thì Vân Thư nói: "Kiến Thành, cứ để con bé quỳ đi, ngày hôm nay nếu con bé không quỳ trước mặt ông nội, thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái."



"Cảm ơn mẹ."



Vân Thư lại dập đầu nói: "Cha, cha đã đi được một thời gian rồi, con dâu muốn báo cáo tình hình gần đây của gia đình chúng ta, cha yên tâm, tất cả chúng con đều rất tốt, Kiến Thành và Khuê Khuê cũng rất tốt, hai đứa nó không ly hôn, cũng không phụ tâm nguyện của cha."



"Về việc kinh doanh của nhà họ Lục, con và Kiến Thành nhất định sẽ giúp cha bảo vệ, cũng sẽ đưa nhà họ Lục luôn lên đỉnh cao, tuyệt đối sẽ không rơi vào tay người ngoài."



Nam Khuê nghe xong, trong lòng có một cảm giác khó chịu lạ thường.



Vì cô biết rằng mình đã phụ tâm nguyện của ông nội.



Sao cô có thể mở miệng nói, là cô và Kiến Thành đã ly hôn rồi được.



Nói với ông nội như thế nào đây, cháu xin lỗi, Khuê Khuê không thể bảo vệ được chắt của ông nội, hôm nay không thể ôm bé con đến với ông được.



Nghĩ đến đứa bé, tâm trạng của Nam Khuê càng thêm trầm xuống.



Vì vẫn còn khách ở nhà nên Vân Thư và Lục Minh Bác đã đi trước.



Nam Khuê và Lục Kiến Thành sẽ về sau.



“Anh có chuyện muốn nói riêng với ông nội.” Lục Kiến Thành nói.



"Ừm."



Nam Khuê đi sang nơi khác chờ.



Ngay sau khi cô vừa rời đi, Lục Kiến Thành lập tức quỳ xuống.



"Ông nội, là Kiến Thành bất hiếu, xin lỗi ông, đã phụ tâm nguyện của ông rồi, Khuê Khuê là người con gái tốt như vậy, cháu không biết trân trọng cô ấy, ngược lại còn làm tổn thương cô ấy, đánh mất cô ấy khỏi cuộc sống của cháu rồi."



"Cháu cũng không bảo vệ tốt cho cô ấy và đứa bé, đã khiến cô ấy đau đớn và khổ sở rất nhiều. Ông nội, những lời ông nói với cháu lúc trước, cháu đã hiểu rồi, ông không cần lo lắng, cháu nhất định sẽ đem cháu dâu trở lại cho ông."



"Ông yên tâm, cháu dâu mà ông đã nhận định, không ai có thể đoạt đi."



"Ông nội, nếu ông ở trên trời có linh thiêng, ông phải phù hộ cho cháu sớm theo đuổi được Nam Khuê, để ông sớm ngày có chắt."



Sau khi nói xong, Lục Kiến Thành dập đầu lạy thêm ba lần nữa, rồi đứng dậy rời đi.



Vì đường xuống núi không bằng phẳng nên anh vẫn nắm tay Nam Khuê.



Đến chân núi, bởi vì không có cây cối che lấp nên Nam Khuê ngay lập tức nhìn thấy cha mẹ chồng đang đứng cách đó không xa.



Và có vẻ như tình hình giữa hai người không được tốt, như thể đang tranh cãi gay gắt điều gì đó.



Vân Thư nhìn Lục Minh Bác, tức giận đến phát run.

Bà chỉ thẳng tay vào người ông: "Lục Minh Bác, ông nghĩ cũng đừng có nghĩ, có người đàn bà kia thì không có tôi, hôm nay nếu ông dám đưa người đàn bà kia đến, tôi sẽ lập tức rời đi."