Hơn một giờ trưa, khách dự tiệc lần lượt tản ra rất nhiều, căn nhà cổ kính cũng có vẻ vắng đi một chút.
Sáng nay dậy hơi sớm, cộng thêm bị cảm khi quỳ gối quỳ lạy trong nghĩa trang, Nam Khuê cảm thấy hơi đau đầu nên về phòng nghỉ ngơi trước.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy mình vừa ngủ được bảy tám phút, đang chuẩn bị ngủ say.
Đột nhiên, cơ thể cô trầm xuống.
Advertisement
Cô bị dọa sợ, đang muốn kêu lên, đứng dậy thì phát hiện Lục Kiến Thành đang đè vào chăn cô.
Khắp người anh nồng nặc mùi rượu, mềm nhũn nằm trên giường.
"Kiến Thành..."
Nam Khuê duỗi tay ra, vừa đẩy đẩy anh vừa gọi.
Không có phản ứng.
“Kiến Thành… tỉnh lại đi!” Nam Khuê lại gọi thêm vài câu nữa.
Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn đang ngủ trên người cô, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, hoàn toàn say khướt.
Có vẻ như tiếp đãi khách khứa nên say.
Nam Khuê không còn cách nào khác, đành phải bước ra khỏi giường và đỡ anh lên giường, sau đó cởi giày và quần áo bên ngoài, rửa mặt và cổ cho anh rồi để anh nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sau khi làm xong tất cả, Nam Khuê thở phào một hơi, đang định xoay người đi cất khăn.
Kết quả còn chưa đi được, thì tay đã bị Lục Kiến Thành bắt lấy.
Ngay sau đó, giọng điệu bá đạo, ngập tràn men say của anh truyền đến: "Đừng đi, ngủ cùng với anh đi."
"Anh say rồi, tôi đi cất khăn, anh cứ ngủ đi."
Nhưng mà anh căn bản không nghe lời Nam Khuê nói, vẫn cứ gắt gao lầm lấy cổ tay cô.
"Không, anh muốn em ngủ với anh."
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt vốn đã bá đạo, không nói lý lẽ, giờ lại say đến mất ý thức, Nam Khuê biết bây giờ có nói lý cũng vô dụng nên nhẹ giọng dỗ dành.
"Vậy anh ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại ngủ cùng anh được không?"
“Không được, bây giờ phải ngủ ngay.” Lục Kiến Thành vẫn kiên trì.
Nam Khuê dở khóc dở cười nhìn anh: "Anh có biết tôi là ai không?"
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Em là Khuê Khuê, là vợ của anh.” Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ liền buột miệng nói luôn.
Nam Khuê nhịn không được chửi thầm, tôi với anh đã ly hôn rồi, ai còn là vợ anh nữa.
"Vợ ơi, em lên đây ngủ với anh có được không?"
"Em không ngủ cùng anh, anh không ngủ được, vợ ơi."
Lần này, người nào đó câu nào câu nấy đều gọi “vợ”, hơn nữa càng gọi càng hăng hái.
"Lục Kiến Thành, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mượn rượu giả điên, tôi không phải..." Vợ của anh.
Nam Khuê còn chưa nói hết câu thì Lục Kiến Thành đã dùng lực, cô lập tức ngã sấp trên người anh.