Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 482: “Đừng giả vờ ngủ, tôi biết anh không say.”



Ngay sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh trực tiếp ôm lên giường.



Còn ôm cô vào tận mép giường.



Đôi tay đang ôm lấy eo cô cứng như thép, cơ hồ muốn giam cầm cô lại.



Bây giờ cô bị anh ôm đến gắt gao, nếu anh không buông tay, cô căn bản sẽ không rời đi được.



Advertisement

Mặt khác, có người sau khi đưa cô lên giường cũng không nói gì nữa mà chỉ ôm cô ngủ ngon lành, tựa đầu vào cổ cô theo thói quen.



Quay đầu lại nhìn ai đó, Nam Khuê bỗng nhiên có cảm giác mình vừa tỉnh lại từ trong mơ.



Cô…?



Có phải cô bị lừa rồi không?



Có phải Lục Kiến Thành căn bản không say, chỉ đang lừa cô thôi không?



Càng nghĩ , Nam Khuê lại càng thấy không đúng.



Với tửu lượng của mình, sao anh có thể dễ dàng say thế được, hơn nữa tuy hôm nay tiếp rượu rất nhiều người, nhưng dường như anh cũng đã uống thuốc giải rượu từ trước.



Sau khi nghĩ thông suốt hai điểm này, Nam Khuê đột nhiên trở nên chắc chắn: "Này, Lục Kiến Thành, anh mau dậy đi, anh không say phải không?"



Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như đang ngủ say.



“Đừng giả vờ ngủ, tôi biết anh không say.” Nam Khuê đưa tay chọc chọc anh.



Lục Kiến Thành trực tiếp nắm lấy ngón tay trắng nõn thon thả của cô, sau đó xoay người đè Nam Khuê dưới thân.



Ngay sau đó, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô: "Vợ, đừng quấy rầy anh, em yên lặng đi, anh đau đầu, anh muốn ngủ."



Nam Khuê nổi giận: "Anh đừng có gọi bừa, tôi đã sớm không phải vợ anh nữa rồi."



"Anh không quan tâm, em là Nam Khuê, Khuê Khuê chính là vợ anh."



Nam Khuê: "..."



Sau đó Lục Kiến Thành như con bạch tuộc quấn chặt lấy Nam Khuê, Nam Khuê không thể dứt anh ra được.



Cuối cùng, cô chỉ có thể cam chịu, lấy chăn bông đắp lên người hai người.



Vào một ngày lạnh như vậy, nếu không đắp chăn, cả hai sẽ bị cảm lạnh cùng nhau.



Thấy Nam Khuê yên lặng và đã nhắm mắt lại, không còn giãy dụa và kháng cự nữa, đôi mắt đen kịt của người nào đó nhẹ nhàng mở ra, khóe miệng tràn ra một nụ cười đắc thắng và mãn nguyện.



Chỉ có điều Nam Khuê không nhận ra những điều này, vì cô đã ngủ rồi.



Khi tỉnh dậy, đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.



Cô nhìn bên cạnh, phát hiện Lục Kiến Thành không còn ở đây nữa, bên cạnh cũng đã trống không.



Tự đánh vài cái vào đầu, Nam Khuê lại mở to mắt và nhìn quanh.



Trong phòng quả nhiên chỉ có một mình cô.



Nhưng cô nhớ trước khi cô ngủ, rõ ràng là cô và Lục Kiến Thành cùng nhau ngủ.



Chẳng lẽ cô nhớ nhầm rồi, mọi thứ đều là giả sao?



Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.



Trời ơi, sao cô lại ngủ lâu vậy?



Không chậm trễ nữa, Nam Khuê cầm điện thoại đi xuống tầng, nhưng cô không ngờ lại gặp người mà cô không hề muốn gặp – Lục Nhu.