Một tiếng nữa trôi qua, bữa tiệc cũng đã đến lúc kết thúc, những khách mời cũng đã gần hoàn thành xong bữa ăn.
Lục Nhu cho người làm một bát canh giải rượu, sau đó nhân lúc không có người, cô ta lập tức đổ hết thứ đang cầm trong tay vào.
Sau khi quấy đều, cô ta lập tức bê bát canh giải rượu kia đến chỗ Lục Kiến Thành.
Thấy cô ta đến, sắc mặt Lục Kiến Thành vô cùng trầm thấp.
Advertisement
Lục Nhu nhanh chóng nói: “Anh, thật xin lỗi, em đến để xin lỗi anh.”
“Cô còn biết nhận lỗi sao?”
“Em biết em không nên đổ lỗi cho chị dâu, em thừa nhận em có chút trẻ con, nhưng đó chỉ là vì em hơi ghen tị với chị ấy thôi, mọi người đều thích chị ấy, dù là ông nội hay là anh, ngay cả bác trai bác gái cũng thích chị ấy.”
“Chị ấy như tiêu điểm của ngôi nhà này, được tất cả mọi người cưng chiều, trong mắt mọi người chỉ có chị ấy, còn em như thằng hề vậy.”
“Mẹ em cũng vừa mới biết chuyện, bà ấy cũng mắng cho em một trận rồi, em đã suy nghĩ rất lâu, cũng biết mình đã sai rồi.”
“Anh, nể tình em là em họ anh, em tha lỗi cho em đi. Đây là canh giải rượu em tự tay nấu cho anh, anh yên tâm, sau này em sẽ vô cùng tôn trọng và bảo vệ chị dâu, sẽ không gây chút phiền phức nào cho chị ấy, nếu chị dâu không thích thì sau này thấy chị ấy em sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không khiến chị ấy khó chịu.”
Lục Nhu vừa nói đã gọi hai chữ “chị dâu”.
Không thể không nói, hai chữ này khiến trong lòng Lục Kiến Thành như nở hoa.
“Chỉ duy nhất lần này, không có lần thứ hai.”
Nghe vậy, Lục Nhu lập tức vui vẻ cười: “Được rồi, anh, anh có thể tha thứ cho em là tốt rồi, vậy canh giải rượu này…”
Lục Kiến Thành nhận bát canh, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Cuối cùng anh nhìn Lục Nhu: “Cô là em họ tôi, ít nhiều gì tôi cũng sẽ nể mặt nhà họ Lục, nhưng cô nhớ rõ, nếu như cô có bất kỳ chống đối nào với chị dâu hay có hành động thiếu tôn trọng nào thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Vâng, vâng, anh họ, lời anh nói em đều nhớ rõ.” Lục Nhi liên tục gật đầu.
Sau đó bưng cái bát kia quay lại.
Khi thấy canh giải rượu trong bát bị uống hết sạch không còn một giọt, trong lòng cô ta mừng thầm, có thể nói là sướng ngất trời.
Nam Khuê, để tôi xem cô có thể đắc ý đến khi nào.
Cô sẽ nhanh chóng rơi vào địa ngục mà thôi!
Nghĩ đến đây Lục Nhu đã cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Cô ta lấy điện thoại ra, không kịp chờ mà gọi điện cho Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, thành công rồi, chị có thể bắt đầu chuẩn bị.”
“Thật sao?” Phương Thanh Liên có chút chắc chắn hỏi lại.
“Ừm, em đã nói theo lí do mà chị nói, anh họ nghe thấy em gọi cô ta là chị dâu thì lập tức hết cảnh giác, uống cạn bát canh giải rượu kia.”
“Nhu Nhu, em chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên rồi chị Thanh Liên, em tận mắt nhìn thấy anh họ uống hết canh giải rượu, vô cùng chính xác.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn em Nhu Nhu, em là người có công lớn nhất trong chuyện này, yêu em chết mất.”
Uống xong canh giải rượu, Lục Kiến Thành đúng là cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Mặc dù buổi trưa anh uống rượu không đến mức say không biết gì nhưng vẫn là uống hơi nhiều.
Cộng với buổi tối lại uống thêm nên vẫn có chút men say trong người.
Những khách mời khác đều lần lượt ra về, Lục Kiến Thành vốn đang đứng cùng với Lục Minh Bác đã tiễn khác thì anh nhanh chóng cảm giác được cơ thể mình có gì đó không đúng.
Trong người nhanh chóng xuất hiện một cảm giác khô nóng điên cùng đánh mạnh vào lí trí của anh.
Mặt anh cũng lập tức ửng hồng.
Dáng vẻ vô cùng giống như uống say.
“Con uống nhiều rồi, chuyện còn lại cha và mẹ con sẽ lo, con lên tầng nghỉ ngơi trước đi.” Lục Minh Bác nói.
Cơ thể đúng là nóng một cách bất thường, hơn nữa anh còn cảm thấy vô cùng đau đầu, cho nên cũng không có cậy mạnh mà đi lên phòng nghỉ ngơi.