Thấy anh vào phòng ngủ, Lục Nhu lập tức gọi điện thoại cho Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, mau lên, anh họ về phòng ngủ rồi, Nam Khuê vẫn chưa vào, chị có cơ hội rồi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Phương Thanh Liên ở trong nhà vệ sinh nghiêm túc trang điểm lại.
Sau khi xác nhận mình đã vô cùng xinh đẹp, cô ta kéo chiếc váy đen trên người, sau đó đi giày, xinh xinh đẹp đẹp đến phòng ngủ của Lục Kiến Thành và Nam Khuê.
Advertisement
Vì trên đất có trải thảm nên Phương Thanh Liên cởi giày rồi nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
Đúng lúc này, bóng dáng Lục Nhu chui lên tầng hai, sau đó lập tức khóa cửa phòng lại.
Sau khi vào phòng ngủ, Phương Thanh Liên cẩn thận đi vào trong.
“Kiến Thành…”
Cô ta nhẹ giọng nói, nhưng trên ghế sopha căn bản không có người.
Cho rằng anh trong phòng tắm, Phương Thanh Liên chạy vào trong phòng tắm tìm.
Nhưng trong đó cũng có người.
Ngay cả trên giường cũng không có ai, trong phòng căn bản không có bóng người nào.
Người đâu?
Chạy đi đâu rồi?
Phương Thanh Liên lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Nhu: “Anh của em đi đâu rồi?”
“Ngay trong phòng ngủ đó, em tận mắt nhìn thấy anh ấy đi vào mà.”
“Sao có thể chứ, chị tìm khắp phòng ngủ cũng không thấy anh ấy, ngay cả cái bóng cũng không thấy.” Phương Thanh Liên tức giận không kiềm chế được, có thể nói là tức đến sôi máu.
Vất vả lắm mới sắp xếp được mọi chuyện, không ngờ lại không thấy người đâu.
Có thể nói là vô cùng bực mình.
“Không thể nào, chị Thanh Liên, em nhìn thấy anh họ vào phòng ngủ mà.”
“Vậy em có rời đi lúc nào không?”
“Ôi…” Lục Nhu lập tức vỗ đầu hối hận nói: “Em có rời đi một chút, nhưng chỉ có hai phút mà thôi, thật sự chỉ có một chút.”
“Ngu ngốc, hai phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện đấy em biết không? Anh của em căn bản không có trong phòng, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là anh ấy đã ra khỏi phòng trong hai phút đó.”
“Anh ấy đã uống bát canh giải rượu kia, thuốc đã ngấm vào người, có khả năng sẽ lập tức có tác dụng, em nhanh chóng mở cửa cho chị, nhất định phải tìm được anh ấy trong thời gian ngắn nhất.”
Nếu không tất cả cố gắng của bọn họ đều trở nên vô ích.
Lục Nhu gãi đầu, khó xử lên tiếng: “Nhưng mà chị Thanh Liên, em…em…”
Cô ta ấp a ấp úng, căn bản không dám nói câu kế tiếp.
Phương Thanh Liên không nhịn được cơn tức nữa, trực tiếp quát to: “Em cái gì mà em? Có chuyện gì thì em mau nói đi, bây giờ lập tức mở cửa ra cho chị.”
Lần này Lục Nhu chỉ có thể nghe lời mà nói: “Thật xin lỗi chị Thanh Liên, em không có chìa khóa phòng ngủ của bọn họ.”
“Em nói cái gì?” Phương Thanh Liên mở to mắt, không dám tin hỏi lại: “Vậy chị ra ngoài kiểu gì?”
“Chị không quan tâm, bây giờ em lập tức đi tìm chìa khóa cho chị, sau đó mở cửa ra.”
Nếu không ra ngoài, cô ta sẽ trực tiếp end game.
Lục Nhu nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, giọng nói cũng giống như sắp khóc: “Thật xin lỗi chị Thanh Liên, em không thể lấy chìa khóa của căn phòng đó được, chìa khóa trong tay quản gia, nếu như em lấy thì tất cả đều sẽ bị lộ.”
“Cái gì?” Phương Thanh Liên trực tiếp thấy vụn vỡ.
Sau đó cô ta bắt đầu chửi ầm lên: “Lục Nhu, cô là đồ ngu sao? Tôi chưa từng thấy người nào ngu như cô, tôi cảnh cáo cô, lập tức nghĩ cách cho tôi.”
“Nếu tôi không ra được thì cô cũng đừng mong có kết quả tốt, cô đừng quên, bát canh giải rượu kia là cô tự bên đến cho Lục Kiến Thành uống.”
“Túi thuốc kia cũng do tự cô bỏ vào.”
Lần này dù Lục Nhu có ngu đi chăng nữa cũng biết cô ta bị lợi dụng.
Nhưng bây giờ cô ta đang cùng một chiếc thuyền với Phương Thanh Liên.
Cô ta nhất định phải giúp Phương Thanh Liên ra ngoài, nếu không chính cô ta cũng xong đời.
Bên một căn phòng khác, Nam Khuê vừa tắm rửa xong.