"Anh, cứu em, em sắp chết rồi." Lục Nhu lớn tiếng kêu khóc, trên cổ là vết máu ứ đọng do bị bóp.
"Kiến Thành, em sắp không ổn rồi." Phương Thanh Liên cũng nói.
Nhưng lúc này Lục Kiến Thành đang ở phòng ăn với Nam Khuê.
Người hầu thấy hai người đánh nhau vô cùng hăng, vừa nhìn đã khiến người khác giật mình thì vội vàng chạy đến báo.
Advertisement
Lục Kiến Thành nghe xong lạnh lùng nâng mắt lên: "Chỉ có vậy?"
Người hầu luống cuống lau mồ hôi: "Thiếu gia, thật sự mặc kệ sao?"
"Mặc kệ, để hai người đó đánh cho thích đi."
Đúng lúc không cần anh ra tay.
Dám ở trong nhà anh tính toán anh, đúng là chê bản thân sống quá lâu rồi.
Bây giờ anh đã hoàn toàn xác định hai người này cấu kết với nhau tính toán anh.
Hơn nữa còn dùng cách hạ lưu như vậy.
Nếu như không có Khuê Khuê ở đây, nếu không phải Khuê Khuê làm thuốc giải cho anh...
Lục Kiến Thành thật sự không dám tưởng tượng chuyện sau đó.
Đột nhiên một tiếng bịch vang lên dưới tầng một.
Người hầu nhìn thoáng qua rồi vội vàng đến báo: "Thiếu gia, hai người cùng lăn xuống từ cầu thang tầng hai, trên đầu cũng chảy máu rồi, ngài có muốn qua nhìn thử không?"
Lục Kiến Thành lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn về phía Nam Khuê hỏi thăm: "Ăn xong rồi sao?"
"Ừm, xong rồi."
"Vậy chúng ta đi nhìn xem."
Hai người cùng nhau đến phòng khách.
Người hầu đã tách Lục Nhu và Phương Thanh Liên ra.
Hai người đều nằm trên mặt đất, trên mặt là máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, vẻ mặt hai người lập tức lộ vẻ vui sướng, cùng lên tiếng: "Kiến Thành."
Nhưng Lục Kiến Thành không nhìn hai người kia, chỉ nhìn về phía người hầu, lạnh lùng nói: "Tôi cho mấy người ba phút, lập tức ném hai người đó ra ngoài cho tôi."
Ném?
Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe nhầm.
Lục Kiến Thành trầm mặt, càng nghiêm túc hơn: "Thế nào? Hay phải để tôi tự ra tay?"
"Không không không, thiếu gia, chúng tôi lập tức làm ngay."
Không đến ba phút, tất cả công đoạn chỉ tốn hai phút, Phương Thanh Liên và Lục Nhu đều bị người khác kéo ra ngoài, ném ra bên ngoài cửa chính nhà họ Lục như rác rưởi.
Ở nhà chính thêm một lúc nữa, sau khi ăn bữa tối với mọi người xong, Nam Khuê và Lục Kiến Thành mới rời đi.