Nam Khuê cũng gật đầu, đóng cửa xe lại rồi đi về phía nhà mình.
Nhưng chỉ mới đi được khoảng hai phút, sau lưng cô đột nhiên xuất hiện một sức lực vô cùng mạnh, một giây sau cả người cô đã bị ai đó ôm vào ngực.
Advertisement
Áo khoác của anh vừa lớn vừa dài, anh mở rộng áo, trực tiếp ôm cả cơ thể nhỏ xinh của cô vào trong ngực.
Trên người cảm nhận được sự ấm áp, trái tim Nam Khuê đập mạnh như muốn lao ra khỏi ngực.
"Làm sao bây giờ? Anh không nỡ để em về."
Lục Kiến Thành ôm cô, nũng nịu nói như trẻ con.
Nam Khuê không biết trả lời lại như thế nào, cô chỉ yên lặng.
Giọng nói của anh lại vang lên sau lưng: "Khuê Khuê, đột nhiên anh vô cùng sợ hãi."
"Sợ cái gì?"
"Sợ em không đồng ý, sợ em không tha thứ, cũng sợ em... Lỡ như có một ngày em thích người khác thì anh nên làm gì bây giờ?"
Nam Khuê cười.
Thích một người nào có dễ dàng như vậy?
Cô yêu anh mười năm, nếu như tình yêu có thể dễ dàng chuyển sang người khác thì cô đã không đau khổ quyến luyến anh lâu như vậy.
"Cười cái gì?
Lục Kiến Thành xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh.
Khóe miệng Nam Khuê vẫn giữ ý cười như cũ.
Cô đưa đôi tay nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt anh, dịu dàng nói: "Anh Lục trở nên mất tự tin như thế từ lúc nào vậy? Em nhớ anh là một người vô cùng tự tin nha."
"Đúng là rất tự tin, anh có thể một mình chống lại cả thiên quân vạn mã."
"Nhưng khi đối mặt với em anh còn thấy hơn cả thiên quân vạn mã, chỉ có thể nhận thua mà thôi."
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn cái cây cách đó không xa rồi nói: "Sắp đến tết rồi, thời gian trôi qua thật nhanh nha!"
"Ừm, anh lại sắp già thêm một tuổi." Anh nói.
Nam Khuê bị anh chọc cười, cô ôm lấy mặt anh, hết nhìn trái lại nhìn phải.
"Đâu có đâu? Anh Lục vẫn rất đẹp trai, gương mặt này vẫn rất đáng để ghen tị."
"Ý là những chỗ khác thì không đáng?" Anh nhíu mày.
Nam Khuê cong mắt cười: "Dáng người cũng rất đáng ghen tị."
"Ừm, em thích thân hình của anh sao?" Anh xích lại gần, cố ý dùng mấy sợi râu mới nhú cọ qua mặt Nam Khuê.
Nam Khuê bị anh cọ vừa đau vừa ngứa, cô chỉ có thể cười cầu xin tha thứ, sau đó né tránh.
Trời càng lúc càng muộn, hôm sau hai người đều phải đi làm.
Cuối cùng, dù không nỡ nhưng Lục Kiến Thành vẫn buông Nam Khuê ra: "Về đi, anh nhìn em về."