Phương Thanh Liên càng nói, càng cảm thấy hưng phấn, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn.
Tuy nhiên, cô ta phát hiện ra rằng Nam Khuê quá yên tĩnh.
Với sự hiểu biết của cô ta về Nam Khuê, trong mắt người phụ nữ này không thể chứa được một hạt cát.
Bây giờ nghe thấy cô ta có đứa con Kiến Thành lại im lặng như vậy?
Advertisement
Điều này là không hợp lý.
Dần dần, Phương Thanh Liên cảm nhận được có chút không thích hợp.
Cô ta thu lại nụ cười, lại nhìn về phía Nam Khuê: "Vì sao không nói chuyện? Hay là trái tim của cô bây giờ giống như có hàng triệu con kiến bò, rất đau đớn.”
Nam Khuê lạnh lùng liếc cô ta: "Còn cô thì sao? Sao cô không cười nữa?”
Trong lòng Phương Thanh Liên nhất thời có loại cảm giác không tốt.
Ngay sau đó, cô ta thấy Nam Khuê đi tới bên cạnh mình.
Đồng thời, ánh mắt rơi vào bụng cô ta, có chút tiếc nuối: "Mặc dù không biết cha của đứa bé là ai? Thế nhưng, từ giây phút trong bụng, phải mang theo sứ mệnh của mẹ mình, giúp mẹ báo thù, bị mẹ lợi dụng, quả thật là rất đau lòng cho nó.”
Phương Thanh Liên hoảng hốt nhìn về phía cô: "Nam Khuê, cô có ý gì, cái gì gọi là không biết cha của đứa bé là ai chứ?”
"Tôi đã nói rồi, tôi đã nói rồi, cha của đứa bé là Kiến Thành, đây là con của anh ấy."
Nam Khuê cười, đôi mắt kia rơi vào trên gương mặt quá lo lắng của Phương Thanh Liên, bĩnh tĩnh mở miệng: "Phải không? Cô có chắc là đứa nhỏ này của Kiến Thành không?”
"Đương nhiên."
"Nhưng mà tôi đã gọi điện thoại với Kiến Thành, chính miệng anh ấy nói cho tôi biết, đứa nhỏ này không có khả năng là của anh ấy."
"Hơn nữa, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng chạm vào cô."
Nếu như nói câu đầu tiên vừa rồi là giết thể xác, vậy câu thứ hai này chính là vạch trần ý đồ.
Phương Thanh Liên siết chặt nắm đấm, trong con ngươi đều là tức giận và hận.
Một lúc sau, cô ta nhếch môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuyệt sắc: "Nam Khuê, cô thật đúng là ngây thơ, chuyện đàn ông và phụ nữ, sao có thể giải thích rõ ràng.”
"Anh ấy nói không có đụng vào, sẽ không đụng sao? Cô có tin điều đó không?”
"Cho dù anh ấy đụng vào tôi, cô nghĩ anh ấy dám nói thật với cô sao?"
Không thể không nói, những lời này chính xác bắt được điểm yếu của Nam Khuê.
Nhưng, cô vẫn cố gắng chống đỡ, không để cho mình biểu hiện ra chút yếu thế nào.
"Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không gạt cô nữa, anh ấy quả thật không có chủ động chạm qua tôi, nhưng mà, nếu tôi chủ động, anh ấy lại không biết thì sao?"
Không thể phủ nhận, lời nói của Phương Thanh Liên giống như một con dao găm chết người, hung hăng đâm vào ngực Nam Khuê.
Trong nháy mắt, máu chảy đầy đất.
Bởi vì Nam Khuê biết, với cách làm ti đê tiện của Phương Thanh Liên, cô ta nói loại tình huống này rất có khả năng.
Ngực bị đánh mạnh, nhưng Nam Khuê vẫn cố gắng kìm nén.
Buông lỏng hàm răng cắn chặt, cô cố gắng mỉm cười: "Phương Thanh Liên, cô nói dối còn ít sao? Tôi sẽ không tin vào lời nói điên rồ của cô và tôi sẽ không bị cô lợi dụng nữa.”
"Đồng thời, tôi cũng tin tưởng Kiến Thành."
Trước đây, hai người luôn vì Phương Thanh Liên mà có nhiều hiểu lầm.
Nhưng lần này, cô muốn bản thân dũng cảm một lần, bất kể kết quả là gì, cô đã chọn tin tưởng anh.
Cho dù kết quả cuối cùng thật sự không hài lòng, cô cược thua, cô cũng chấp nhận điều đó.
"Tin tưởng?" Phương Thanh Liên cười nhạo: "Nam Khuê, hai chữ "tin tưởng" đáng giá bao nhiêu?”