"Có lẽ đối với cô mà nói thì không có giá trị, nhưng đối với tôi mà nói là rất vô giá, nếu tôi đã quyết định tin tưởng anh ấy, nhất định sẽ kiên trì."
"Vậy thì cô cứ chờ hối hận đi." Phương Thanh Liên tức giận nói.
Nam Khuê nhếch môi: "Người hối hận là cô mới đúng, tôi đã hỏi bác sĩ, qua một tháng nữa cô có thể chọc ối, đến lúc đó có thể ADN để giám định rốt cuộc đứa bé có phải là của anh ấy hay không.”
"Nếu chúng ta đều đã chắc chắn, được rồi, vậy chúng ta hãy chờ xem."
Advertisement
Trái tim Phương Thanh Liên đập thình thịch, đúng vậy, làm sao cô ta lại quên, người phụ nữ này là học y, cô hiểu cái này hơn người bình thường.
Hửm, DNA...?
Cô ta sẽ không cho họ cơ hội này.
Nếu cô ta nói đứa bé này là của Lục Kiến Thành, nó phải, không phải cũng phải.
Lúc Lục Kiến Thành đến, Nam Khuê vừa từ trong phòng bệnh đi ra.
Đấu trí Phương Thanh Liên, cô thật sự có chút mệt mỏi.
Cả về thể chất lẫn tinh thần.
Lục Kiến Thành ôm cô vào lòng, để cô dựa vào lẳng lặng nghỉ ngơi một lát.
Về "đứa trẻ", hai người hình như đều ăn ý, không ai nhắc nhắc tới.
Nhắm mắt một lúc, Nam Khuê mở mắt ra: "Sắp lên ca chiều rồi, em phải chạy tới.”
"Em còn chưa ăn cơm, ăn cơm trước rồi mới đi." Lục Kiến Thành kéo cô về.
Chẳng bao lâu có người đã đặt thức ăn lên.
Có thể do quá đói, Nam Khuê nhanh chóng ăn hai bát cơm.
Sau khi ăn cơm xong, cô cảm thấy thể lực khôi phục không ít, tinh thần cũng vậy.
"Anh đưa em qua." Anh nói.
Nam Khuê kinh ngạc: "Em còn tưởng anh sẽ đi gặp cô ta chứ?”
Lục Kiến Thành nắm tay Nam Khuê đi về phía trước, vừa đi, vừa mở miệng: "Khuê Khuê, anh biết anh nói nhiều hơn nữa em cũng sẽ không tin, nhưng anh nguyện ý dùng tính mạng của mình thề, đứa bé kia tuyệt đối không phải của anh.”
"Anh và cô ta đã không có liên quan, cho nên, anh sẽ không đi thăm cô ta."
"Sở dĩ anh tới, là sợ cô ta sẽ nói cái gì làm em hiểu lầm, sợ cô ta thương tổn em, đều là vì em nên mới tới, không có quan hệ gì với cô ta."
"Cảm ơn anh, Kiến Thành."
Nam Khuê cảm thấy trong lòng ấm áp, không uổng công cô vừa rồi vẫn luôn chắc chắn lựa chọn tin tưởng anh.
"Em đã hỏi bác sĩ rồi, qua một tháng nữa có thể làm giám định ADN..."
Cô còn chưa dứt lời, Lục Kiến Thành đã gật đầu: "Được, anh đồng ý phối hợp làm giám định này, chỉ cần có thể làm cho em yên tâm.”
Nam Khuê lắc đầu: "Không cần nữa, em tin anh.”
Anh có thể thản nhiên như thế, bình tĩnh với kiểm tra này, cũng đã đại biểu cho tất cả mọi thứ rồi.
Nam Khuê nghĩ, việc một tháng sau giám định đã không còn quan trọng nữa.
Bây giờ, cô đã tin anh.
Khi sắp tới khoa, Lục Kiến Thành dùng sức, Nam Khuê xoay tròn một cái, trực tiếp bị anh kéo ôm vào trong ngực.
Đang định đẩy anh ra, nói như vậy không tốt.
Ngay sau đó, giọng Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô: "Khuê Khuê, anh sẽ không có con với bất kỳ người phụ nữ nào khác, cho dù có, người đó cũng chỉ có thể là em.”
"Bỗng nhiên rất muốn có một đứa bé, tốt nhất là đáng yêu như em, cho nên, chúng ta có thể tăng nhanh tiến độ một chút, em có thể sớm đồng ý anh không?"