Nói xong, Lục Kiến Thành kéo tay Nam Khuê đặt lên miệng, hôn rồi nói: “Đồ ngốc, cũng may em hỏi, sợi dây chuyền kia căn bản không phải cho cô ta, anh là muốn đưa cho em.”
“Cho em?”
Nam Khuê mở to hai mắt, có chút không thể tin được.
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó tiếp tục: “Lúc ấy anh cho rằng mình không được, nhất định sẽ chết, cho nên tháo sợi dây chuyền kia xuống, muốn cô ta giao cho em thay anh, nói cho em biết, anh rất yêu em.”
Advertisement
“Nhưng mà…”
Sau đó, Nam Khuê thay anh nói: “Nhưng anh không ngờ cô ta thật ra không chỉ không giao cho em, mà còn chiếm lấy của riêng mình, còn dùng sợi dây chuyền này để ly gián chúng ta.”
“Ừm, cô Nam Khuê của chúng ta càng ngày càng thông minh, rất có tiềm năng làm thám tử.”
“Vậy tại sao anh không lấy lại sợi dây chuyền này, còn ở lại trên tay cô ta chứ?” Nam Khuê tức giận mấu chốt này.
“Sợi dây chuyền này, vốn là anh muốn cho em, nếu đã bị ô nhiễm rồi, không phải dáng vẻ trước đây, cũng không cần phải đưa cho em nữa, hơn nữa anh có thể trở về, đây chẳng lẽ không phải là món quà tốt nhất dành cho cô Nam Khuê sao?”
Nam Khuê cười xoa xoa mặt anh.
“Nếu đã như vậy, vậy anh nhất định phải đồng ý với em, về sau không thể để mình nguy hiểm.”
“Lục Kiến Thành, nếu trên thế giới này không có anh, em còn sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Nói xong, Nam Khuê tự nói tự khóc.
Lục Kiến Thành vội vàng lau khô nước mắt của cô: “Được rồi, cô Nam Khuê dịu dàng xinh đẹp, phóng khoáng như vậy, nếu còn khóc, sẽ không xinh đẹp nữa.”
“Ai nói vậy? Em vẫn đẹp bất chấp nha.”
“Được được được, lúc cô Nam Khuê cười rất xinh đẹp, lúc khóc cũng rất xinh đẹp, nhưng mà, trong lòng anh là đẹp nhất.”
Nam Khuê lúc này mới bật cười, sau đó mang theo tâm trang vui vẻ đến khoa.
Cô vừa đi, thì điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên.
Tuy rằng không có lưu số, nhưng dãy số kia quen thuộc, anh liếc mắt một cái đã nhận ra là số của Phương Thanh Liên.
Không suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp cúp máy.
Lúc tiễn người thứ ba, Lục Kiến Thành trực tiếp kéo số điện thoại vào danh sách đen.
Bên kia, Phương Thanh Liên tức giận đập vào tường.
Mặt nhăn nhó: “Được lắm, Lục Kiến Thành, nếu anh đối với tôi tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách tôi đối với anh bất nhân bất nghĩa.”
“Lúc trước tôi cứu anh như thế nào, vì cứu anh, tôi chịu bao nhiêu vất vã, kết quả anh quay đầu thì đã quên.”
Muốn ở bên Nam Khuê phải không?
Vậy cô ta lại muốn nhìn xem, chờ cô cũng trở thành một món đồ cũ, anh còn có thể tiếp nhận hay không?
Lục Kiến Thành, những thứ này không thể trách cô ta được, đều do anh, là anh ép cô ta.
Được rồi, vậy cô ta sẽ cho anh tận mắt chứng kiến người phụ nữ mình yêu nhất bị hủy hoại.
Ha ha… Ha ha…
Nghĩ đến đây, Phương Thanh Liên điên cuồng cười lớn lên.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ta lập tức gọi điện thoại: “Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”
“Tôi sẽ gửi ngay đến hộp thư của cô.”
“Được rồi. Tôi còn cần một vài chục người có thân thủ cao.”
“Phương Thanh Liên, tôi cảnh cáo cô đừng có một tấc tiến một thước, tôi đã giúp cô rất nhiều.” Ở đằng kia, người đàn ông bắt đầu hét lên.
Nhếch môi nở cười, Phương Thanh Liên sờ bụng mình: “Cho dù anh không quan tâm tôi, chẳng lẽ cũng không quan tâm sống chết con trai anh sao?”
“Cái gì? Con trai? Phương Thanh Liên, cô nói rõ ràng cho tôi, câu nói vừa rồi của cô là có ý gì?” Người đàn ông rống lên một cách phấn khích.
“Không có gì, chính là hiểu theo nghĩa đen.”
“Được rồi, bây giờ tôi lập tức phái người tới bảo vệ cô, ông đây cảnh cáo cô, nhất định phải bảo vệ con trai tôi, nếu nó có có chuyện gì tôi nhất nhất không tha cho cô.”
“Yên tâm, chỉ cần anh làm theo dặn dò của tôi, tôi sẽ để cho con trai của anh bình an chào đời.”
Cúp điện thoại, khóe miệng Phương Thanh Liên nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Tuy nói đứa nhỏ này đến không đúng lúc, cô ta vốn không muốn.