Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 539: “Ảnh hưởng ở đâu, mỗi lần mẹ đều là người tới cuối cùng.”



“Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Mẹ như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến bác sĩ Nam Khuê, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của bệnh viện chúng con.”

Hạ Nhu không phục nhìn về phía anh : “Ảnh hưởng ở đâu, mỗi lần mẹ đều là người tới cuối cùng.”

“Được, nếu như mẹ kiên trì, tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ, sau này mẹ cũng không mong lấy được số khám của Nam Khuê nữa.”

Thấy Quý Dạ Bạch cứng rắn như vậy, Hạ Nhu cũng sợ, lập tức yếu thế nói: “Được rồi, mẹ cũng không có ý gì khác, chính là muốn đến thăm con bé nhiều hơn vài lần, nếu hai đứa đều không thích, sau này mẹ không đến nữa là được rồi.”

Advertisement

“Hôm nay cũng đã muộn rồi, con đưa Tiểu Khuê về đi.”

“Dì, không cần, con có thể tự mình về được.” Nam Khuê lập tức từ chối.

Hạ Nhu kiên trì: “Vẫn nên để Dạ Bạch đưa con về đi, một cô gái như con về nhà một mình không an toàn lắm.”

“Được, con đưa cô ấy trở về, mẹ cũng về trước đi.” Quý Dạ Bạch nói.

Lúc này Hạ Nhu mới rời khỏi phòng làm việc của Nam Khuê.

Thấy bà ta rời đi, Nam Khuê lại hít sâu một hơi, đồng thời nhìn về phía Quý Dạ Bạch: Anhkhông nói rõ ràng với mẹ anh sao?”

“Nói rồi.”

“Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi có bạn trai rồi, vì sao bà ấy lại cố chấp như vậy? Coi như tôi cầu xin Quý viện, anh mau có bạn gái đi, tha tôi đi!”

“Ừm, tôi sẽ xem xét.” Quý Dạ Bạch gật đầu, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Mau thu dọn đồ đạc, tôi đưa cô về.”

“Đừng.” Nam Khuê trực tiếp từ chối: “Tôi biết anh vừa rồi là vì đồng ý cho có lệ với mẹ anh, không cần tuân thủ hoàn toàn như vậy, tôi có thể tự mình trở về, hơn nữa tôi đã có hẹn rồi.”

“Cô cảm thấy, mẹ tôi không nhìn thấy tôi đưa cô đi cùng, bà ấy sẽ rời đi?” Quý Dạ Bạch hỏi.

Nam Khuê: “…”

“Được rồi, vậy tôi ngồi vào trong xe anh, chạy vài phút sau anh cứ tùy tiện thả tôi ở một cửa tàu điện ngầm là được.”

“Ừm.”

Tuy rằng hai người không có gì, nhưng lo lắng bị người khác bàn luận, cho nên vẫn tương đối cẩn thận, một trước một sau đi đén bãi đỗ xe dưới hầm.

Nam Khuê đi xuống trước, còn Quý Dạ Bạch xuống trễ vài phút.

Ánh sáng trong tầng hầm có chút ảm đạm, Nam Khuê bình thường rất ít xuống đây, cho nên cũng không quá quen thuộc.

Chỉ cần đi được vài bước, đột nhiên, cổ tay kéo căng.

Bất ngờ này lập tức dọa Nam Khuê, cô mở miệng ra, vừa định kêu lên.

Giây phút sau, miệng mũi đã bị người ta hung hăng che lại, một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Thuốc nhanh chóng có tác dụng, cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tiếp theo, cô bị người ta trùm đầu, kéo vào một chiếc xe.

Quý Dạ Bạch đi theo, lại không thấy Nam Khuê.

“Nam Khuê…”

Anh ta mở miệng gọi lớn tiếng, nhưng trong gara lớn như vậy căn bản không có bất kỳ phản hồi nào.

“Nam Khuê…”

Lại gọi một tiếng, trong lòng Quý Dạ Bạch nhất thời hiện lên một dự cảm vô cùng không tốt.

Lấy điện thoại di động ra, anh ta vừa định gọi điện thoại thì thấy một chiếc xe màu đen chạy qua trước mắt anh ta.

Mà người bị trói trong xe, tuy rằng bị trùm đầu, nhưng anh ta liếc mắt một cái đã có thể khẳng định, người đó nhất định là Nam Khuê.

Không chậm trễ, anh cất điện thoại, lập tức lên xe, sau đó nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia.

Đuổi theo hơn mười phút, cuối cùng, chiếc xe kia đã chạy đến một thị trấn xa xôi.

Bởi vì mặt đất gồ ghề, cho nên xe của Quý Dạ Bạch chạy theo cũng rất gian nan.

Hơn mười phút sau, cuối cùng, chiếc xe dừng lại.

Ngay sau đó, Nam khuê bị hai người đàn ông áp giải xuống xe.

Cô cúi đầu, xem ra đang bị choáng váng.