“Bọn họ sẽ tái hôn? Không phải họ đã chia tay rồi sao?” Mặt Hạ Nhu chợt trở nên lo lắng.
Advertisement
Phương Thanh Liên cố ý nói: “Dì Hạ, xem dáng vẻ của dì chẳng lẽ còn chưa biết sao? Gần đây nha, bọn họ đã là tình chàng ý thiếp nồng nàn, dựa theo dáng vẻ mặn nồng này cứ tiếp diễn, phục hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Nếu như bọn họ kết hôn, vậy con trai dì sẽ không có bất kỳ cơ hội nào?”
Tuy rằng trong lòng đã sóng to mãnh liệt, nhưng trên mặt Hạ Nhu vẫn bình tĩnh.
“Sao cô biết những chuyện này? Sao lại giúp tôi?”
“Dì, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng ta đều người trên một con thuyền, dì muốn Nam Khuê, mà tôi thì muốn Kiến Thành, chúng ta đều muốn đạt được mục đích của mình.”
“Không ngờ cô si tình như vậy, chia tay lâu như vậy, mà vẫn còn si tình.”
“Ai nói không?”
Nói xong, khóe miệng Phương Thanh Liên nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Chỉ là nụ cười kia, nhìn kỹ lại làm cho sống lưng người ta lạnh lẽo.
Lấy điện thoại di động ra, Phương Thanh Liên mở mã QR WeChat của mình ra: “Nên nói tôi đã nói rồi, nếu dì có hứng thú, có thể kết bạn với tôi, nếu như không có hứng thú, cũng có thể lập tức đuổi tôi xuống.”
Hạ Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Không thể không nói, trong lòng Phương Thanh Liên cũng rất cao thỏm.
Ngay khi cô ta cho rằng Hạ Nhu khinh thường sự giúp đỡ của cô ta, bà ta lại lấy điện thoại ra thêm wechat của cô ta.
Sau khi thêm wechat, Phương Thanh Liên cảm thấy mỹ mãn xuống xe.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là Giáng sinh, còn vài ngày nữa là tết Dương lịch.
Năm mới sắp bắt đầu.
Nghĩ đến năm mới, Nam Khuê tràn đầy kỳ vọng.
Vốn dĩ, Tết Nguyên Đán cô muốn ở bên cạnh anh ngắm pháo hoa, rộn ràng tiếng cười. vạn gia pháo hoa, tiếng cười nói nồng đậm nhất đồng ý ở cùng một chỗ với anh.
Tuy nhiên, anh không thể chờ đợi.
Cô cũng chờ không được.
Vì vậy, cô dự định trước.
Ngày đầu năm mới, cô đã gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành từ rất sớm.
“Buổi tối anh có thời gian không?”
“Chỉ cần là em, đều có thời gian.” Anh nói.
“Vậy chúng ta cùng nhau trải qua năm mới, chín giờ tối, em ở quảng trường ** chờ anh.”
“Được.”
Cúp điện thoại, hai người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc và sung sướng nồng nàn.
Bởi vì trong lòng vẫn luôn nhớ tới đêm giao thừa của hai người, tâm trạng cả ngày của Nam Khuê đều rất kích động.
Buổi chiều ít người hơn, vẫn còn rất thư thái.
Bây giờ cô đã có thể đến khám một số bệnh nhân một cách độc lập.
“Số 120”, khi gọi đến số cuối cùng, trong lòng Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm, người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Bệnh nhân cuối cùng, rốt cuộc đã kết thúc.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bệnh nhân trước mắt, cô một lần nữa đau đầu xoa trán.
“Dì, dì đã liên tục tới đây một tuần rồi, con cũng làm kiểm tra toàn diện cho dì, kiểm tra thân thể chi tiết, trái tim của dì quả thật rất khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có.”
“Về phần nhịp tim dì nói tăng nhanh, có khi không thở nổi, có thể là có liên quan đến hoàn cảnh và cảm xúc của dì.”
Hạ Nhu cười dịu dàng: “Tiểu Khuê à, dì không có ý gì khác, dì chỉ muốn đến thăm con.”
“Dì, con cảm ơn lòng tốt của dì, nhưng con đã nói rất rõ ràng, con có bạn trai rồi, con cũng có người mình thích, con và Quý viện thật sự không có khả năng, không chỉ có con, Quý viện cũng không có chút hứng thú nào với con.”
“Dì thay vì lãng phí thời gian trên người con, không bằng đi xem các cô gái ưu tú khác.”
Ai ngờ, Hạ Nhu vô cùng kiên định: “Không, di chỉ nhìn trúng một mình con.”