Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 548: Làm sao cô có thể mở miệng nói được?  



Trái tim của Nam Khuê lại càng đau hơn.



"Những gì tôi nói là lý do thực sự, không có lý do nào khác, sao anh lại không tin chứ?"



"Lý do vớ vẩn như vậy, anh đương nhiên sẽ không tin."



Nam Khuê nhìn anh chằm chằm, mặt đầy vẻ đau thương: "Lục Kiến Thành, anh nhất định phải dò hỏi tới cùng vậy sao?"



Advertisement

“Đúng vậy.” Anh gật đầu lia lịa: “Anh nhất định phải biết nguyên nhân thực sự.”



Nam Khuê không nói gì.



Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’



Ngoài cửa sổ trời đã đen kịt, yên tĩnh cực kỳ.



Thậm chí còn không có lấy một ngôi sao, chỉ có một bầu trời đêm loang lổ như mực.



Hít sâu một hơi, cô nhìn về phía Lục Kiến Thành: "Anh thật sự phải biết sao?"



"Đúng vậy."



"Được rồi, tôi sẽ nói cho anh."



Vừa dứt lời, cô duỗi tay lên, từng ngón tay run rẩy cởi bỏ cúc áo.



Trong nháy mắt, những vết bầm tím nổi bật trên chiếc cổ thon hiện ra trước mặt Lục Kiến Thành.



“Là ai làm, nói cho anh biết, rốt cuộc là em đã phải trải qua những gì?” Lục Kiến Thành lập tức đi tới, lo lắng hỏi.



Nam Khuê lại giơ hai tay lên, hết cánh tay này đến cánh tay khác, ngay sau đó, lại có vài vết bầm lọt vào mắt Lục Kiến Thành.



Anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết."



Nam Khuê nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiểm soát: "Được, tôi sẽ nói cho anh."



"Những vết thương trên trán, những vết bầm trên cổ, cả những vết bầm trên cánh tay, và việc tôi đến trễ hẹn, tất cả đều là do buổi tối tôi đã bị bắt cóc, hơn nữa..."



Những chuyện phía sau, cô thật sự sợ hãi không dám nói.



Chỉ cần nghĩ đến những cảnh tượng đó, cô lại đau lòng muốn chết.



Làm sao cô có thể mở miệng nói được?



Nhưng vì anh nhất định muốn biết nên cô sẽ nói cho anh.



Hoặc nếu sau khi anh biết, anh sẽ dễ buông bỏ hơn.



"Hơn nữa, tôi đã bị ..." Những lời sau đó, Nam Khuê thật sự không nói được nữa: "Xin lỗi, Kiến Thành, tôi đã không còn sạch sẽ nữa, tôi không còn là chính mình hoàn chỉnh nữa, anh cứ coi như tôi đã phụ lòng anh đi!"



"Xin lỗi."



Nói xong, Nam Khuê vừa khóc vừa điên cuồng chạy về phòng.



Phòng khách trống không, nháy mắt liền chỉ còn một mình Lục Kiến Thành.



Anh nắm chặt tay, gân xanh trên trán lập tức lộ rõ.



Toàn thân tràn đầy lửa giận cùng hơi thở lạnh lẽo đến khủng bố.



Cả người anh như sắp nổ tung, nếu không cố gắng kiềm chế bản thân thì giờ đây anh đã lao ra ngoài, hận không thể giết chết tên đàn ông đó.