Anh thừa nhận rằng kể từ khi nhìn thấy cô ở quảng trường, trong lòng anh đã có những suy đoán, suy đoán có khả năng cô đã gặp phải chuyện gì.
Anh nghĩ hay là cô bị cấp trên giáo huấn, hoặc gặp vài người nhà bệnh nhân cứ đi theo dây dưa ăn vạ.
Nhưng mà anh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện này.
Đó là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Advertisement
Bây giờ anh vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Anh cực kỳ khó chịu, Khuê Khuê của anh đã phải suy sụp và tuyệt vọng đến nhường nào.
Một lúc sau, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, anh bước những bước chân nặng nề đi về phía phòng Nam Khuê.
"Khuê Khuê ..." Anh gõ cửa, nhẹ nhàng gọi.
Nam Khuê dựa vào cửa, toàn thân trượt xuống đất, cô ôm chặt lấy mình, cả người khóc đến run rẩy.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô đột nhiên không dám khóc nữa, lấy bàn tay che miệng lại, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
"Khuê Khuê, em mở cửa ra được không? Anh muốn nói chuyện trực tiếp với em."
Nam Khuê hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: "Xin lỗi, tôi muốn được yên tĩnh một mình."
Nghe thấy cô từ chối, Lục Kiến Thành cũng không muốn ép cô, vì vậy anh chỉ có thể đáp ứng.
“Được.” Anh gật đầu: “Nhưng anh vẫn muốn nói vài lời với em.”
"Khuê Khuê, chuyện này, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em, cho dù đó là ai, anh nhất định sẽ để kẻ đó phải chịu trừng phạt thích đáng."
"Anh biết em rất buồn, cũng biết em rất khó chịu, chờ đến lúc em đồng ý gặp anh, chúng ta sẽ lại nói chuyện, hôm nay em nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Nam Khuê nghe được tiếng bước chân anh rời đi.
Ngay lập tức, cô càng khóc dữ dội hơn.
Nhưng cô không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể tuyệt vọng cắn môi.
Cô biết rằng anh nhất định sẽ để ý.
Là cô quá ngây thơ, khoảnh khắc anh nói xong, cô thậm chí còn ôm lấy một tia hy vọng viển vông, nhưng mà? Làm gì có người đàn ông nào thật sự không để ý chứ?
Chung quy lại anh vẫn sẽ để ý.
Nam Khuê ôm lấy hai chân, lẻ loi ngồi dưới đất.
Nước mắt cứ không ngừng chảy xuống.
Tóc cô rối tung hết lên, nhưng mà cô cũng không có tâm trạng để sửa sang lại.
Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành rời giường và làm bữa sáng, đều là món yêu thích của Nam Khuê.
Nhưng mà anh ngồi dưới phòng khách đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô đi xuống.
Ban đầu anh còn tưởng rằng tối hôm qua cô ngủ quá muộn, hơn nữa tâm trạng không được tốt nên mới ngủ thêm một chút.
Nhưng cứ đợi mãi, thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lục Kiến Thành càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cuối cùng, anh không thể đợi thêm được nữa và đi thẳng lên tầng.