Cốc cốc, anh gõ cửa, nhưng bên trong không có người hồi đáp.
“Khuê Khuê, trả lời anh, hoặc là mở cửa cho anh.” Lục Kiến Thành lại gọi.
Nhưng vẫn không có ai trả lời anh.
Không thể đợi thêm được nữa, anh nhấc chân lên và đá cửa ra.
Advertisement
Khi vừa bước vào, trong lòng Lục Kiến Thành đã dâng lên một dự cảm không lành.
Nhưng anh vẫn tự an ủi mình, sẽ không đâu.
Nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không một bóng người, anh vẫn sụp dổ.
Lại đi vào bên trong, chăn trên giường đã được gấp lại, giường đệm chỉnh tề không vương một hạt bụi, và cũng không còn bóng dáng cô trong phòng nữa.
"Khuê Khuê, tại sao phải đi chứ?"
Anh ngẩng đầu, trái tim đau đến rỉ máu.
Bỗng, anh vừa chạy xuống dưới tầng vừa gọi điện cho Nam Khuê.
Nam Khuê vừa đi đến cổng bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của Lục Kiến Thành.
Nhìn hai chữ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô nghẹn ngào.
Lý do cô chọn rời đi sớm và lặng lẽ như vậy là vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nếu anh đã để ý thì dù cô có bao nhiêu lý do, bao nhiêu cái cớ đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì.
Cúp điện thoại, Nam Khuê để máy về chế độ im lặng rồi bỏ máy vào túi.
"Xin lỗi, Kiến Thành, em yêu anh, nhưng nếu không thể cho anh một con người hoàn chỉnh thì em tình nguyện rời khỏi cuộc sống của anh."
Hơn nữa chuyện này cô cũng chẳng thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Hôm nay, lần đầu tiên cô đến muộn.
Khi đến bệnh viện, Nam Khuê không đi đến phòng làm việc ngay.
Thay vào đó, cô đến viện điều dưỡng phía sau bệnh viện.
Vào lúc chín, mười giờ, khi mặt trời ấm áp và chói chang nhất, Nam Khuê mới vừa bước vào vườn hoa đã cảm nhận được sự tươi mát của ánh mặt trời chiếu xuống nơi đây.
Đây là ánh nắng mà bình thường cô không thể tận hưởng trong bệnh viện, vì vậy bây giờ cô cảm thấy cực kỳ ấm áp, cũng cực kỳ thoải mái.
Bên cạnh vừa hay có một chiếc ghế gỗ dài, cô liền ngồi xuống một lúc.
Cô dùng một tay chống cằm, một tay tùy ý đặt bên người.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, cô không làm gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát dòng người qua lại.
Nhưng thật ra, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, là đang nhìn dòng người trước mặt hay phong cảnh trước mắt.
Hoặc là chỉ đang ngẩn ngơ, nhìn những thứ mơ hồ.
Nhưng nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên nước mắt cô lại không nhịn được mà chảy xuống.
Có lẽ cô đã quá nhập tâm, lúc này đây, ngay cả cô cũng không nhận ra.
Cho đến khi một giọng nói nhỏ nhẹ và dễ thương vang lên bên tai cô: "Mẹ ơi, hình như dì đó đang khóc, dì ấy khóc thật đau lòng!"