"Vậy Manh Manh có muốn đi an ủi dì ấy một chút không? Mẹ đứng ở đây chờ con."
"Dạ."
Nghe cuộc nói chuyện của họ, Nam Khuê mới nhận ra khuôn mặt mình lúc này đã lạnh băng, nước mặt rơi đầy mặt.
Cô lập tức duỗi tay ra, hoảng loạn lau đi hết.
Advertisement
Lúc này, cô bé bước tới, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đưa tờ khăn giấy cho cô: "Dì ơi, cho dì khăn giấy này, mẹ bảo cháu tới an ủi dì."
Nói rồi, cô bé một tay chống ghế, tay kia nắm lấy ghế, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nam Khuê.
Sau đó tỏ vẻ trưởng thành nhìn về phía Nam Khuê: "Dì à, dì xinh đẹp như vậy, nếu khóc trông sẽ rất khó coi."
Những lời này rất quen thuộc.
Đúng vậy, anh cũng đã từng nói.
Anh cũng đã từng dịu dàng nói: Ngoan, Khuê Khuê đừng khóc, khóc lên sẽ không xinh đẹp nữa.
Nhưng bây giờ, rõ ràng chỉ mới hai ngày, thời thế đã thay đổi, cô không thể ở bên cạnh anh nữa.
"Dì ơi, có phải dì gặp phải chuyện buồn gì không, mẹ cháu nói, cho dù chuyện có buồn đến đâu thì cũng sẽ qua thôi."
"Manh Manh cũng rất thích khóc, cũng gặp phải rất nhiều chuyện buồn, ừm..." Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói với giọng điệu dễ thương: "Ví dụ như chiếc váy nhỏ yêu thích của cháu bị bẩn, cháu và người bạn thân nhất của cháu cãi nhau, cháu bị cha mẹ phê bình..."
"Nhưng mà chỉ cần ăn chút đồ ăn vặt ngon, ngủ thêm một giấc nữa, sáng hôm sau tỉnh lại sẽ lại tốt thôi."
Nam Khuê lau nước mắt, không nhịn được mà mỉm cười nhìn cô gái nhỏ: "Thích ăn như vậy, vậy Manh Manh chắc chắn là một tiểu tham ăn rồi."
"Dì ơi, cách này thật sự rất tốt, dì nhất định phải thử xem!"
Nam Khuê duỗi tay, âu yếm xoa đầu cô bé: "Được, dì hứa với con, nhất định dì sẽ thử."
"Vậy thì Manh Manh chúc dì sớm vui vẻ và hạnh phúc trở lại."
Nói xong, cô bé đứng dậy nắm tay mẹ rồi vẫy tay chào về phía cô: "Dì ơi, tạm biệt!"
“Được, Manh Manh, tạm biệt!” Nam Khuê cũng mỉm cười và vẫy tay với cô bé.
Đồng thời, cô nhìn người mẹ bên cạnh cô bé: "Cảm ơn cô, Manh Manh thật sự vừa hiểu chuyện vừa dễ thương."
Không thể không nói, nghe được những lời của cô bé, tâm trạng của Nam Khuê cũng tốt lên không ít.
Đúng vậy, ăn.
Có lẽ ăn chút gì đó tâm trạng của cô sẽ thực sự tốt hơn, lát nữa từ chức sẽ có dũng khí hơn.
Nam Khuê nghĩ ngay đến quán cà phê ở tầng dưới, nơi đó không chỉ có thể uống cà phê mà còn phục vụ nhiều món tráng miệng phong phú.
Lúc này, có vẻ cô nên ăn một chút đồ ngọt.
Nói là muốn ăn một chút đồ ngọt để điều chỉnh tâm trạng nhưng vừa vào đến bên trong, Nam Khuê lại không muốn ăn đồ ngọt nữa mà chỉ muốn uống một chút gì đó đăng đắng.
“Một ly cà phê espresso kiểu Mỹ, không thêm đường, cảm ơn!” Nam Khuê nói.
Espresso vốn đã rất đắng, nếu không cho đường thì không tưởng tượng được sẽ đắng thế nào.