Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 552: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."  



Vì vậy, người phục vụ có chút không chắc chắn nên hỏi lại: "Thưa cô, thật sự không cần thêm đường sao?"



"Ừ, không cần đâu, cảm ơn."



"Mang đi sao?"



"Mang đi."

Advertisement



"Được, vậy cô chờ chút."



Sau khi đợi ở quầy thu ngân vài phút, Nam Khuê đã lấy được cà phê.



Xoay người, vừa định quay về, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, đúng lúc này có một người hấp tấp chạy đến, thô bạo xông vào.



Anh ta xông thẳng đến bên cạnh Nam Khuê.



Vì không kịp đề phòng nên hơn một nửa ly cà phê trong tay Nam Khuê bị đổ ra ngoài.



Bắn lên người cô một ít, nhưng vẫn ổn, đa số đều bắn lên người đàn ông kia.



Người đàn ông đương nhiên không chịu phục, thấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, mắng: "Cô không có mắt sao, đây, cô nhìn xem, bắn hết cà phê lên người tôi rồi."



"Tôi nói cho cô biết, bộ quần áo này tôi mua một vạn đấy. Hôm nay cô đụng phải tôi cũng xem như may mắn, thấy cô trông xinh đẹp nên tôi nhân từ, chỉ cần đưa 500 tệ đền bù là được."



Tâm trạng Nam Khuê rất sa sút, cơ thể cũng có chút không thoải mái.



Càng không muốn bị tên đàn ông này giữ lại, nghe anh ta hùng hùng hổ hổ nói, bỗng nhiên lại thành tâm điểm sự chú ý của mọi người.



Lúc này, cô chỉ muốn bỏ tiền ra để giải tai ương.



Vì vậy, không cần suy nghĩ nhiều, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chuyển khoản.



Nhưng mà, đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Chờ một chút, không thể đưa."







Nam Khuê ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Tiễn Nam.



Kể từ lần trước khi cô cố ý nói những lời tàn nhẫn đó, hai người đã rất lâu không gặp, thậm chí trên WeChat cũng không có bất kì lịch sử trò chuyện nào.



Chu Tiễn Nam đi lên phía trước, cẩn thận chỉ chỉ vào cái bàn bên cạnh: "Em qua đó ngồi chờ tôi một chút, tôi giải quyết xong sẽ tới tìm em."



"Được."



Nam Khuê gật đầu.



Nhưng mà cô vừa muốn rời đi thì tên đàn ông kia đã nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức rất mạnh làm Nam Khuê lập tức nhăn mày lại.



“Không đưa tiền thì không được đi.” Tên đàn ông kia ngang ngược vô lý nói.



Chu Tiễn Nam nhướng mi, ánh mắt lạnh như băng quét qua, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Bỏ ra."



Tên đàn ông kia có chút kinh hãi trước ánh mắt này, nhưng khi nghĩ đến 500 tệ suýt lấy được, anh ta lập trở nên kiên định: "Cô ta làm bẩn quần áo của tôi, trừ khi đưa tiền, nếu không thì đừng hòng rời đi."



Anh ta vừa nói xong lại nhìn về phía Chu Tiễn Nam: "Hoặc là, anh có thể thay cô ta đưa tiền cho tôi cũng được."



"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."



Hừ lạnh một tiếng, Chu Tiễn Nam lập tức duỗi tay ra, cũng nắm lấy cổ tay của tên đàn ông kia.

Anh ấy mới chỉ bắt lấy cổ tay anh ta mà trong nháy mắt anh ta đã không chịu nổi đau, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo.